Bệnh án hôn nhân 1

Khoa ngoại tổng quát và lồng ngực, 23 giờ 18 phút.

Lam Anh rửa tay lần hai sau ca mổ, như thể lớp dung dịch sát khuẩn có thể rửa trôi cả mớ suy nghĩ bám chặt trong đầu cô suốt hơn ba tiếng đồng hồ qua. Ca mổ diễn ra thuận lợi, bệnh nhân tỉnh lại tốt, ekip phối hợp ăn ý—mọi thứ đều ổn. Chỉ có trái tim cô là không ổn.

Cô rút khăn lau khô tay, mặc lại áo blouse rồi bước về văn phòng. Trong ánh sáng vàng nhạt của đèn bàn, căn phòng trực lạnh lẽo, yên ắng đến mức tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như muốn khoét sâu vào não bộ.

Tờ đơn ly hôn nằm im lìm bên cạnh laptop. Nếp gấp đã cũ, dấu bút ký của cô vẫn còn dang dở ở góc trái. Lam Anh đã viết nó trong một đêm mưa rả rích, khi cô ngồi một mình trong phòng khách lúc Vương Việt vắng nhà ba ngày liền vì một đợt huấn luyện đột xuất.

Không có cãi vã. Không có phản bội. Không có người thứ ba. Nhưng sự im lặng giữa hai người đã dài đến mức, cô không còn nghe được tiếng lòng của chính mình.

Lam Anh kéo ghế, ngồi xuống. Ngón tay khẽ chạm mép giấy.
Một nửa chữ ký đã viết xong. Nửa còn lại vẫn đợi cô quyết định.

Cô chưa từng nghĩ hôn nhân lại giống như một ca mổ kéo dài — không phải vì mức độ đau đớn, mà vì cái cảm giác luôn luôn phải tỉnh táo, luôn luôn phải kiềm chế, luôn luôn phải cẩn thận… đến mức không còn biết đâu là cảm xúc thật của chính mình nữa.

Điện thoại rung một cái. Tin nhắn từ Vương Việt hiện lên:
"Anh xong nhiệm vụ rồi. Về trễ. Em ngủ trước đi."

Như mọi khi. Vẫn nhẹ nhàng, vẫn đúng mực, vẫn quan tâm…
Chỉ là, không đủ để giữ cô lại.

Lam Anh không nhắn lại. Cô ngả đầu lên lưng ghế, nhắm mắt, cố lắng nghe tiếng gió ngoài khung cửa. Cô từng là người can đảm trong phòng mổ, nhưng lại không đủ dũng khí để đưa một tờ giấy này ra trước mặt anh.

Vì cô biết, trong mắt anh — họ không có vấn đề gì cả.

---

Thành phố H – Trung tâm huấn luyện dã ngoại cấp Quân khu

Đêm ở trạm nghỉ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thở khẽ qua từng khe cửa. Trong căn phòng đơn giản dành cho sĩ quan y tế, Vương Việt ngồi trên chiếc giường sắt đơn, khăn tắm vắt hờ trên cổ. Anh vừa gội đầu xong bằng nước lạnh, giờ vẫn còn thấy hơi tê ở gáy.

Tóc chưa khô hẳn, nhưng điện thoại trên bàn vừa sáng lên, khiến anh với tay lấy trước cả khi nhìn màn hình.

Không phải Lam Anh.

Là trợ lý đơn vị gửi báo cáo cuối ngày.

Anh không thất vọng. Chỉ là, cũng chẳng vui. Đặt máy xuống, anh đứng dậy đi đến gần cửa sổ, kéo nhẹ rèm nhìn ra ngoài. Một màu đen thẫm phủ kín bầu trời, đèn trạm huấn luyện xa xa hắt thứ ánh sáng màu cam vàng gắt lạnh. Ánh sáng ấy làm anh nhớ đến văn phòng của Lam Anh, đến chiếc đèn bàn cô hay bật khi làm việc khuya.

Anh thầm nghĩ, giờ này chắc cô đã ngủ. Nhưng lại nghĩ thêm, có khi cô còn đang mổ. Cũng có khi… cô ngồi thẫn thờ nhìn laptop như mấy lần anh bắt gặp qua camera nhỏ lắp ở nhà mà cô không biết.

Lam Anh nhỏ hơn anh gần mười tuổi. Khi cưới cô, có người từng hỏi anh có ngại không — rằng bác sĩ nữ giỏi như vậy, cá tính mạnh như vậy, tuổi còn nhỏ như vậy liệu có “khó sống” không?

Anh chỉ cười.

“Tôi tình nguyện bị cô ấy làm khó cả đời.”

Vương Việt cúi xuống, cầm lấy điện thoại. Ngón tay gõ mấy chữ.

> "Anh xong nhiệm vụ rồi. Về trễ. Em ngủ trước đi."

Anh không nói gì nhiều hơn. Chỉ là nhớ, nhớ đến ánh mắt Lam Anh mỗi lần nhìn bệnh án, ánh mắt lạnh lùng, kiên định… nhưng khi nhìn anh lại như nhỏ lại, như yếu mềm đi.

Không biết cô có đọc tin nhắn không. Không biết cô có đang giận. Không biết cô có nhận ra… anh chưa từng thôi nghĩ đến cô.

Anh đặt máy xuống tủ đầu giường. Ánh mắt vẫn không rời màn đêm ngoài kia.

Ở một nơi khác, người phụ nữ của anh — đang ngồi cách anh bằng một tờ đơn ly hôn.

Và anh thì không hề hay biết.

---

[…]

Điện thoại rung khẽ trong túi áo blouse. Lam Anh rút ra, màn hình sáng lên:

> "Anh xong nhiệm vụ rồi. Về trễ. Em ngủ trước đi."

Tin nhắn từ Vương Việt. Vẫn là giọng điệu như bao lần trước — dịu dàng, đúng mực, không dài dòng, không nhiều lời. Cô nhìn màn hình, không nhắn lại.

Không phải vì giận. Chỉ là… không biết nên nói gì.

Sau vài giây, cô không thoát tin nhắn mà mở luôn trang cá nhân anh ra. Anh vẫn dùng Zalo — nền trắng, chữ rõ ràng, hiếm khi đăng gì. Mấy năm rồi, ảnh đại diện vẫn không hề thay đổi.

Một tấm hình cũ. Trong đó, Vương Việt mặc quân phục, khoác áo blouse trắng bên ngoài, cúi đầu cắt nhẹ cầu vai trên chiếc áo blouse của cô — lễ tốt nghiệp đại học Y của cô, ngày cuối cùng trong đời sinh viên. Tóc anh ngắn gọn, nét mặt nghiêm nhưng môi khẽ cười, ánh mắt lại nhìn cô như thể trên đời này, chỉ có mỗi một người đáng để anh nghiêm túc.

Lam Anh nhớ rõ hôm đó, đám bạn ồn ào vây quanh, có người trêu cô:

> “Thầy quân y kia là bạn trai mày thật hả? Nhìn như ông chú đi họp phụ huynh vậy trời!”

Cô khi đó chỉ cười, không trả lời. Nhưng trong lòng lại thấy an tâm. Vì Vương Việt lúc nào cũng vậy — vững vàng, không màu mè, không lời hứa hẹn, nhưng luôn xuất hiện đúng lúc.

Ký ức hiện về như mùi cồn sát khuẩn: lạnh, trong, sạch sẽ… và không có chỗ cho rối loạn.

Vậy mà giờ đây, chính cô lại là người muốn buông tay.

Lam Anh tắt màn hình. Điện thoại rơi nhẹ lên bàn, cạnh tờ đơn ly hôn còn dang dở.

Bên ngoài cửa sổ, đèn đường đã tắt. Chỉ còn lại ánh sáng mỏi mệt từ đèn phòng, soi rõ viền mi mắt hơi sưng vì thức trắng ba đêm của cô.

Trái tim của một bác sĩ giỏi, cuối cùng vẫn không thể tự phẫu thuật cho chính mình.

---

Chỉ là câu chuyện nhỏ, nối tiếp sau "Ồn ào nhỏ nhà Quả Táo Đỏ Vanh Vanh ". Mong rằng các bạn đón tiếp câu chuyện tình yêu, hôn nhân của mình, của chồng mình, và gia đình mình 🩵

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play