Mùng 8 Tết, nắng xuân vừa đủ dịu, không quá gắt cũng không quá lạnh. Vừa hết ca trực ở viện, Vương Việt chẳng kịp về nhà thay đồ mà lập tức lái xe đến nhà ba mẹ vợ – nơi Lam Anh vẫn đang ở trong thời kỳ dưỡng thai.
Hôm nay là ngày cô hẹn đi cắt tóc.
Mái tóc dài uốn lọn dịu dàng từng là niềm tự hào của Lam Anh, là thứ mà anh vẫn thường luồn tay vào vuốt nhẹ mỗi khi ôm cô từ phía sau. Nhưng mang thai đến tháng thứ bảy, cơ thể cô thay đổi quá nhiều, tóc rụng từng mảng khiến cô vừa buồn vừa lo, đắn đo mãi mới quyết định sẽ cắt ngắn – nhẹ đầu hơn, bớt cảm giác nặng nề, cũng dễ chăm sóc hơn trước khi sinh.
Anh đến nơi thì cô đã ngồi trong ghế salon, được quấn khăn gọn gàng, mái tóc ẩm ướt đã được tỉa bớt. Vừa thấy anh bước vào, cô lập tức nhoẻn miệng cười. Anh bước đến, đặt tay lên vai cô, nhìn vào gương và khẽ nghiêng đầu hỏi:
— “Không tiếc chứ?”
Cô lắc đầu, cười nhẹ:
— “Không, tóc còn có thể mọc lại, nhưng giờ phải khoẻ cho con trước đã.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play