Nhìn từ bên ngoài, chuyến công tác lần này của Vương Việt có vẻ nhẹ nhàng đến mức chẳng ai mảy may nghi ngờ. Chỉ là một đợt đi thực địa theo kế hoạch đào tạo cuối khóa, dẫn theo nhóm sinh viên y năm cuối và vài bác sĩ trẻ tới khu vực biển đảo vừa qua bão để hỗ trợ y tế cộng đồng – một việc làm nhân đạo, cần thiết, và hợp lý với một giảng viên có vợ đang bụng bầu to vượt mặt sắp sinh như anh.
Không có Lam Phong đi cùng như mọi khi, bởi đợt này, đội hình chủ yếu là sinh viên thực tập và vài cộng sự mới. Trước khi đi, Vương Việt vẫn cẩn thận dặn Lam Anh ăn uống đủ bữa, nhớ đeo đai bụng khi di chuyển, và đừng lén anh bưng bê gì nặng. Anh ôm cô thật lâu ở cửa nhà, ánh mắt lưu luyến chẳng khác gì người sắp đi xa hàng năm trời. Lam Anh cười cười, đưa tay đặt lên má anh:
“Anh chỉ đi vài hôm thôi mà, lo gì dữ vậy.”
Vương Việt siết nhẹ tay cô, giọng trầm:
“Chỉ vài hôm, nhưng anh vẫn sợ bỏ sót khoảnh khắc nào với em.”
Cô chỉ cho là anh luyến tiếc vì sắp sinh con, lại càng thương anh hơn. Nhưng chẳng ai ngờ, cái “vài hôm” ấy, hoá ra lại chực chờ biến thành những ngày dài bất an…
Cơn bão đi qua để lại hậu quả nặng nề hơn dự kiến. Mưa lớn, gió xoáy, nhiều khu dân cư bị cô lập, bệnh viện dã chiến tạm thời dựng lên trên nền đất đá chưa kịp khô. Những ngày đầu yên ắng, đoàn hỗ trợ làm việc suôn sẻ, sinh viên cũng tỏ ra nhiệt huyết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play