Sau khi xếp ngay ngắn tất cả bao lì xì vào hộp, Lam Anh khép nắp lại cẩn thận, rồi quay sang ôm lấy Vương Việt từ phía sau, má áp lên vai anh, giọng mềm nhẹ như sương đêm:
— “Anh… nhớ mùa dịch thứ hai không?”
Vương Việt thoáng sững người.
Dĩ nhiên là nhớ.
Làm sao anh có thể quên được cái Tết năm ấy — khi cả thành phố lặng như tờ, người người nhà nhà đều khép cửa trong lo âu, còn anh thì đang là bác sĩ tại bệnh viện dã chiến trực thuộc viện quân y, sát cánh bên bao bệnh nhân và đồng nghiệp. Còn Lam Anh, cô còn chưa tốt nghiệp, thi xong chưa kịp nghỉ ngơi đã xung phong vào đội hình y tế tuyến đầu hỗ trợ tại một trạm y tế lưu động cách bệnh viện anh chỉ vài con phố.
Cả hai cùng ở giữa lòng thành phố đang oằn mình vì dịch, cùng mặc bộ đồ bảo hộ suốt 12-18 tiếng mỗi ngày, mồ hôi lẫn vào hơi thở, chỉ mong người bệnh sống sót, chỉ mong một ngày gần có thể tháo khẩu trang mà mỉm cười với nhau.
Thế nhưng Tết năm ấy, họ không thể gặp nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play