Đêm Giao thừa năm ấy, gió xuân hiu hiu, nhà vợ rực rỡ ánh đèn, cây mai trước sân nở đúng dịp, vàng ươm rạng rỡ như lòng người. Trong nhà, mẹ Lam Anh đang tất bật bày mâm cúng Giao thừa, ba thì cặm cụi điều chỉnh lại bình rượu quý để đãi khách, còn Vương Việt từ chiều đã xuống bếp cùng dì giúp việc nấu nướng mấy món cô thích nhất.
Lam Anh thì đang ngồi trên sofa, tay xoa bụng, chân được anh kê cao và ủ ấm. Cô mang thai tháng thứ bảy, bụng đã to vượt mặt, mặt tròn xoe, tóc xõa sau lưng, người thân nào đến chơi Tết cũng vừa chúc vừa cười khen “bầu đẹp như búp bê”. Anh thì cứ đứng sau lưng cô mà bóp vai, sợ cô mỏi, thi thoảng lại nhắc “uống thêm ngụm nước ấm”, “ngồi vậy có mỏi không”, “để anh bế đi nằm nhé”… Cả nhà đã quá quen với cảnh con rể thương vợ như thể nâng trong lòng bàn tay, nên cũng chỉ biết nhìn nhau cười mà lắc đầu.

Đến giờ cúng Giao thừa, mọi người túm tụm ra sân, pháo điện bật sáng rực. Lam Anh mặc một chiếc áo dài nhung màu đỏ rượu do mẹ đặt may riêng, bên trong là váy bầu thoải mái, đứng tựa vào người chồng mình, yên tâm nhìn cả nhà quây quần ấm cúng. Đúng lúc ấy, điện thoại của chú út Lam Phong – em út của ba Lam Anh – vang lên.
Chú chỉ kịp nghe mấy câu liền biến sắc mặt. Là ca chấn thương sọ nặng được chuyển đến viện lúc cận giao thừa. Không nói không rằng, chú vội vàng xin phép mọi người:
— “Chắc chú phải đi khám ngay, ca này không chờ được.”
— “Trời đất, Giao thừa mà đi trực luôn hả?” – mẹ cô hoảng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play