“Cha, người tìm con?” Phó Minh Lễ uyển chuyển từ chối hảo ý của Phó Minh Tín muốn đỡ hắn ngồi xuống, hướng về phía Phó lão gia tử khom người thi lễ.
Phó lão gia tử nhìn hắn hồi lâu mới thở dài một tiếng thật mạnh: "Haiz, lão Ngũ à, cha biết con chịu ủy khuất, hôm nay cũng coi như trước mặt mấy huynh đệ dâu con, cha nói rõ ràng. Tỳ khí mẹ con không tốt con biết mà, mẹ con từ nhỏ đối tốt với con, con cũng biết! Mẹ con nói những lời đó chẳng qua là nói tới đó thôi, con ngàn vạn lần đừng chỉ nghe một phía từ bọn nhỏ. Con có oán trách cha mẹ cái gì, cha mẹ đều chịu, chính là chuyện kiện cáo này…”
“Cha nói lời này chính là con không phải rồi, con là con ruột của mẹ, mẹ đối với con thế nào đều là nên làm, con không dám có chút oán trách, chuyện kiện cáo con đã biết rồi, nếu như cáo trạng không có nộp lên… chuyện này coi như xong.” Phó Minh Lễ thái độ khiêm cung, một chút cũng không bắt được lỗi, lại nhận được ánh mắt ra hiệu của con gái, mấy câu liền đem chuyện bỏ qua.
Dương thị nghe vậy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Phó Minh Lễ một cái, chỉ là Phó Minh Lễ vẫn luôn khom lưng cho nên không nhìn thấy ánh mắt của bà ta.
Đám người Phó Minh Hiếu lại là thở phào nhẹ nhõm một hơi, biểu tình trên mặt trong nháy mắt liền tự nhiên, Phó Minh Trung càng là tươi cười đi tới vỗ vỗ bả vai Phó Minh Lễ: “Ha ha, ta đã nói lão Ngũ sẽ không nhỏ mọn như vậy, chuyện bé tí tẹo còn vẫn luôn để ở trong lòng. Đại ca, thế nào, huynh đoán sai rồi phải không? Lão Ngũ một chút cũng không để bụng chuyện cũ với huynh đệ chúng ta…”
“Câm miệng! Lão Tam, ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi là người câm!” Phó Minh Hiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn Phó Minh Trung không biết giữ mồm giữ miệng, nhìn về phía Phó Minh Lễ ánh mắt nhiều thêm vài phần dò xét đầy thâm ý: “Lão Ngũ, đại phu nói thế nào? Thương thế của ngươi còn có thể lao động được không?”
Phó Vân Sam nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hiếu: “Đại bá, nếu như cha cháu không thể làm việc nặng được nữa thì phải làm sao bây giờ?” Trong ánh mắt mang theo ý cười như không cười, Phó Minh Hiếu lập tức trầm mặt xuống: “Đây là cái gì mà lang băm vậy? Cha ngươi mất đi danh tú tài, không thể làm việc thì làm sao nuôi sống cả nhà các ngươi…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT