Phó Minh Nghĩa vội nói: “Ngũ ca, huynh nói gì vậy? Đang yên lành sao lại muốn phân gia?” Hắn là một vạn lần không đồng ý.
Phó Minh Lễ cười có chút khổ sở: “Lão Lục, bao nhiêu năm nay, đệ cũng thấy rõ, chỉ một mình ta thì dù thế nào cũng không sao, nhưng mang theo cả gia đình... Ta mất đi danh tú tài, thư thục không thể đi được nữa, hiện tại lại có lời của lão thần y nói ta sau này không làm được việc nặng, cứ sống cùng cha nương khó tránh khỏi khiến các huynh đệ khác sinh lòng hiềm khích...”
Phó Minh Nghĩa lắc đầu: “Ngũ ca, lời sao có thể nói như vậy? Lời này ta không tán thành, huynh những năm nay mang về nhà bao nhiêu tiền...”
“Lục thúc...” Phó Vân Sam cười đánh gãy lời Phó Minh Nghĩa: “Thúc cũng biết cha ta vì gia đình bỏ ra bao nhiêu sức lực, nhưng thúc xem xem... ca ca ta mang theo nguy hiểm tính mạng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đệ đệ ta từ nhỏ suy dinh dưỡng đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, nương ta mang thai thân thể suy yếu nhưng mỗi ngày làm việc, đổi lại được gì?”
Phó Minh Nghĩa khựng lại, ảo não bứt tóc, cố gắng giải thích với Phó Vân Sam: “Sam nha đầu, bà nội cháu chính là cái tính đó, thật ra người không xấu...”
“Lục thúc!” Đôi mắt to của Phó Vân Sam có ánh sáng lạnh nhạt, khóe miệng như cười như không: “Trong sách nói, con nhỏ không bàn chuyện sai của người lớn, gia gia nãi nãi làm gì ta đều không thể nói đúng sai. Ta chỉ muốn hỏi Lục thúc một câu, có nhà nào cha mẹ ruột biết rõ con trai có thể cứu mà không những không muốn bỏ tiền còn đầy miệng nguyền rủa hận con trai không chết đi không?”
Phó Minh Nghĩa nghẹn lời, nhìn Phó Minh Lễ vẫn cười, thất bại cúi đầu: “Cha nương bọn họ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play