Lâu Trọng không yên tâm về thân thể của Phó Vân Sam, một mạch đi theo đến biệt viện, lấy thuốc do Vệ Cửu kê đưa cho nha đầu đi sắc, lại triệu Nam Mạc đến xem mạch cho Phó Vân Sam lần nữa.
“Thế nào?”
Nam Mạc rũ mắt, suy nghĩ một lát ngẩng đầu nói với Lâu Trọng: “Lục điện hạ, phương thuốc do Cửu điện hạ kê có thể cho thuộc hạ xem một chút không?”
Lâu Trọng vẫy tay, nha đầu đưa một gói thuốc do Vệ Cửu kê qua, Nam Mạc cầm lấy ngửi xem một lượt, lông mày không giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt hơn: “Phương thuốc do Cửu điện hạ kê rất hợp với thể chất âm hàn của tam cô nương. Nhưng mà…” Hắn nghiêng mắt nhìn Phó Minh Lễ và Sở thị, hỏi: “Xin hỏi lão gia, phu nhân, tam cô nương hồi nhỏ có phải suýt mất mạng vì phong hàn không?”
Sở thị và Phó Minh Lễ nhìn nhau, liên tục gật đầu, Sở thị vội nói: “Phải! Phải! Sam nhi từng bị ngã xuống nước lúc mười tuổi, sốt cao mãi không hạ! Sau đó, sau đó…” Nàng quay sang Lâu Trọng: “Là Lục điện hạ phái người đưa thuốc đến, Sam nhi mới nhặt về được một mạng!”
“Đúng vậy! Nam tiên sinh, nhưng mà thân thể của Sam nhi…” Phó Minh Lễ nhìn nữ nhi trên giường, đau lòng không thôi, hai chữ không tốt thế nào cũng không nói ra được!
“Vậy thì khó trách rồi!” Nam Mạc thở dài một tiếng: “Thể chất âm hàn của tam cô nương đến từ mẫu thể, hồi nhỏ nếu được điều dưỡng tốt đến giờ cũng có thể tốt bảy tám phần, đáng tiếc… Lần ngã xuống nước trước đã kích thích âm hàn trong cơ thể ra ngoài, e rằng sau này… rất khó thụ thai.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play