Nắm chặt váy áo bị nhuộm máu, cảm thụ sinh mệnh trong bụng từng chút một trôi đi, Tô Tử Mặc vẻ mặt tuyệt vọng, đau khổ cầu mong nhìn trượng phu cùng khuê mật trước mặt.
“Nể tình chúng ta quen biết mười năm, cầu xin các ngươi, cứu con của ta……”
Trượng phu cùng khuê mật đều vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô khổ sở giãy giụa. Tô Tử Mặc nước mắt tràn mi, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch như tờ giấy, hận cắn rách môi: “Vì…… Vì sao?” Đối với cô tàn nhẫn như vậy, đối với hài tử vô tội trong bụng tàn nhẫn như vậy?!
“Ây da, Trần Nghiêu, ngươi không nói cho Tô Tô sao? Từ trước đến nay chúng ta chính là vì tiền của Tô gia cô thôi. Đứa nhỏ này…… vốn dĩ là vì để ngươi đem công ty giao cho chúng ta mới thiết hạ một ván cục. Hiện tại Tô thị đều ở trong tay chúng ta, Trần Nghiêu làm sao còn muốn con của ngươi!” Khuê mật trước nay điềm tĩnh, giờ phút này khuôn mặt cười đến dữ tợn.
“Thật sao?” Đầu Tô Tử Mặc oanh một tiếng nổ tung, lẩm bẩm mở miệng, lại tựa hồ không cam lòng ngẩng đầu nhìn nam nhân: “Trần Nghiêu, anh thật sự chưa từng yêu tôi sao? Trừ tiền, anh liền không có…… Muốn những thứ khác?” Tỷ như, trái tim cô yêu đến phát khổ kia.
Trên khuôn mặt tuấn lãng của nam nhân lộ ra nụ cười giễu cợt: “Tô Tử Mặc, đừng hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy, người tôi yêu vẫn luôn là Tịch Nhi, điều tôi muốn từ trước đến nay chỉ có tiền của cô thôi! Mau chóng ký đơn ly hôn đi……”
Vẫn luôn…… Từ trước đến nay……
Một khuê mật thân cận mười năm, một người yêu thân mật mười năm, thế nhưng từ lúc bắt đầu đã thiết kế cô.
Những kỷ niệm ấm áp ngày xưa như bóng mờ lướt qua, ba người cùng nhau tính toán làm thế nào từ trong tay quân chính quy Tô gia cướp Tô thị; làm thế nào thiết kế để một đám đích tử đích nữ Tô gia mất đi tín nhiệm của lão gia tử; làm thế nào gian nan, khống chế hội đồng quản trị Tô thị! Thậm chí sau khi cô mang thai đem đại quyền công ty giao cho hai người, chỉ vì cô coi bọn họ là người của mình! Cho toàn bộ tín nhiệm!
“Ha ha ha……” Tô Tử Mặc bỗng nhiên cuồng tiếu, máu nóng cuồn cuộn trong ngực, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, những giọt máu lẻ tẻ phun đến trên người hai người trước giường, nhìn nam nhân thương tiếc ôm lấy nữ nhân bước chân lui về phía sau, đôi mắt đẹp của cô sung huyết, hận không thể nhịn!
Hôm nay bọn họ dùng độc dược hại cốt nhục trong bụng cô, ngày sau cô sẽ làm bọn họ máu chảy đền máu!
Muốn tài sản Tô gia, trừ phi cô chết!
“Đáng ghét, đây chính là kiểu mới năm nay ở Paris…… Trần Nghiêu, anh xem vợ anh kìa……” Khuê mật kiều nhu lay động cánh tay nam nhân, làm nũng khoe khoang hết sức.
Tô Tử Mặc cười, động tác này Phương Tịch đã làm mười năm, cô làm sao lại không phát hiện động tác của cô ta làm bộ làm tịch như vậy, làm người ta buồn nôn như vậy!
“Tiện nhân!” Trần Nghiêu an ủi vỗ tay Phương Tịch, giơ chân đá Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc theo bản năng hai tay bảo vệ bụng, lại không ngờ nam nhân một chân đá lên ngực cô, cô không kịp phát ra bất kỳ thanh âm gì, sau lưng bỗng đụng vào cạnh bàn trà, trước mắt tối sầm, mất đi tri giác!
Trong mông lung, truyền đến tiếng quát mắng của nữ nhân: “Phó gia làm sao lại cưới loại con dâu không biết kiểm điểm như ngươi? Ban ngày ban mặt câu dẫn nam nhân, dạy ra con gái tuổi còn nhỏ đã dám động tay với trưởng bối! Còn là con gái do nhà cử nhân dạy dỗ, ta nhổ vào! Ngươi chắn ở giữa đường làm gì, còn không mau cút sang một bên cho ta! Biết ngay là để ngươi ở nhà nấu cơm không được yên ổn mà, thật là một đám tai tinh……” Thật ồn ào, Tô Tử Mặc khó chịu nhíu mày.
“Hôm nay nếu không dạy dỗ cô thật tốt, cô liền không biết mình họ gì nữa!” Giọng nam mang theo chút chột dạ.
“Hết hơi rồi, Nhị tỷ tỷ chết rồi, đại bá đá chết Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ……” Một giọng bé trai khóc nức nở.
“Sam Nhi, Sam Nhi……” Một giọng bé gái nghẹn ngào.
Đau!
Ngực truyền đến đau đớn áp bức, bên tai truyền đến chấp niệm khàn khàn: “Sam Nhi hồi hồn rồi, Sam Nhi hồi hồn rồi……” Từng câu từng câu, nhẹ như không nghe thấy nhưng không chịu dừng lại!
Gia phả Phó gia