Phó Vân Sam vòng đến sau người hắn, nhìn vết roi không ít hơn trước ngực kia, lại liếc mắt nhìn hộp thuốc lớn bằng bàn tay, thở dài.
Tư Mệnh sờ một phen vết thương bị xé rách, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Sam đang nhíu chặt mày, trong mắt có chút khó hiểu, vết sẹo trên trán cũng vặn vẹo theo: “Ta lấy được thuốc rồi, có thể cứu Lục Lang, vì sao ngươi không vui? Là vì ta chậm trễ mười ngày sao?
“Vết thương của ngươi là sao?” Phó Vân Sam chỉ hỏi không đáp, cúi đầu nhìn hắn.
Tư Mệnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, cúi đầu nhìn vết thương trên người, mày lại nhíu lại: “Bị đám thị vệ Đại Nội kia chơi xỏ, bị bọn họ giam mười ngày, ngươi yên tâm ta...”
"Ngươi đi hoàng cung?" Phó Vân Sam nắm lấy mấu chốt trong lời hắn, giọng nói cao hơn mấy phần: “Ngươi một mình xông vào hoàng cung, chỉ vì hộp thuốc này?!
Tư Mệnh nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại tức giận như vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Ta tìm rất nhiều nơi đều không có, chỉ có thể đến hoàng cung cướp...”
“...” Phó Vân Sam thở dài, nàng nên nói Tư Mệnh ngốc hay là nói hắn ngốc đây?!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play