Vương thúc cùng Vương thẩm cảm thấy kỳ quái, lén lút đi dò hỏi, còn chưa tới gần đã bị gia phó mặc áo xanh ngăn lại khuyên trở về.
Ngày hôm sau, Tưởng thị đến trấn trên tìm Sở thị, đuổi nha đầu bên cạnh Sở thị đóng cửa lại, thần bí nói: “Thật không ngờ, Đại ca lại là đại thiếu gia bị thất lạc nhiều năm của Đế sư phủ!”
“…” Sở thị giật mình!
Tưởng thị cũng không đợi Sở thị nói chuyện, kéo tay bà cười: “Ý của cha là để mấy người con trai cháu gái cháu trai đều đi gặp chủ tử, dính chút phúc khí. Phòng các ngươi tình huống đặc biệt, bị xóa khỏi tịch văn, tuy không tính là người Phó gia, nhưng trong xương cốt vẫn còn mang huyết mạch Phó gia. Cha khai ân, nói để ngươi mang theo Tử Uyển nha đầu trở về dập đầu với chủ tử dính chút khí, lão Ngũ cùng những đứa trẻ khác thì đừng về. Thẩm tụi nhỏ, ngươi thấy thế nào?”
“Cái này… Đâu có ai làm chủ nhà không về mà để một nữ tử và đứa trẻ trở về, chuyện này nói không thông nhỉ?” Sở thị do dự.
Thật lòng mà nói, bà không muốn trở về! Bà sợ những người ở Phó gia lão trạch kia, hận không thể rời xa họ, đâu còn dám đến gần họ?!
Tưởng thị nhìn thần sắc của Sở thị, trong mắt lóe lên một tia vô cùng sốt ruột, nụ cười trên mặt lại càng đậm: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào, ai bảo lão Ngũ cắt khỏi tịch văn của Phó gia chúng ta chứ! Cha vốn cũng không có ý định này, là ta và Nhị ca của ngươi nói vài câu trước mặt cha, người nhà quê chúng ta chẳng phải là mong con cái có thể xuất đầu lộ diện sao? Để Tử Uyển đi theo dính chút phúc khí, sau này hưởng phúc chẳng phải là ngươi và lão Ngũ sao? Bỏ lỡ lần này, lần sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy đâu?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT