“Không có bỏ hương liệu vào đồ ăn sao?” Phó Vân Sam hai mắt sáng lên, vẻ mặt gấp gáp. 

“Có, hạt tiêu, bột ớt.” Phó Tư Tông nhìn muội muội nhà mình mắt sáng ngời cười: “Sao vậy?”

“Hắc hắc.” Phó Vân Sam cười quỷ dị, nàng đột nhiên nghĩ đến một phương pháp có thể kiếm tiền. 

Hạt tiêu chỉ là gia vị đơn giản nhất, kiếp trước nàng tuy tôn sùng thực phẩm  organic nhưng một ít phối liệu thực phẩm đơn giản vẫn nhớ rõ, nếu có buôn bán gia vị này... không chỉ tiền chữa bệnh mua thuốc cho ca ca không cần lo lắng, còn có thể dành tiền cho tỷ tỷ chuẩn bị một phần của hồi môn phong phú, mua đồ có dinh dưỡng cho nương bồi bổ thân thể, cha cũng có tiền mua bữa sáng ăn. 

Đương nhiên, tiền đề là những người khác trong Phó gia không biết!

Ngẩng đầu nhìn Phó Minh Lễ, nụ cười trên mặt Phó Vân Sam hơi thu lại, vị cha này, tuy rằng thời gian nàng ở chung không dài nhưng từ ký ức và những chuyện xảy ra hai ngày nay có thể kết luận, Phó Minh Lễ là một người con hiếu thảo! Thủ lễ biết tiến thoái, hiểu ân cha mẹ nhưng quá hiếu thuận, có chút mù quáng!

Thôi vậy, trước không nói cho hắn, đợi phối xong công thức, xác định có thể kiếm tiền rồi hãy xoắn xuýt chuyện này. 

“Sam nhi, nghĩ gì vậy? Mau đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.” Phó Tư Tông nhìn muội muội trên mặt biểu tình biến hóa phong phú, bất đắc dĩ đẩy đẩy. 

Phó Vân Sam hì hì cười, mặc Phó Tư Tông dắt vào trấn. 

Trấn Thanh Hà rất phồn hoa!

Đây là phản ứng đầu tiên của Phó Vân Sam khi vào trấn. 

Đường phố sau khi vào trấn từ cửa nam gọi là đường Vân Hoa, theo Phó Tư Tông nói, đường Vân Hoa là con đường đá xanh đầu tiên của trấn Thanh Hà, do lão bản Hứa Vân Hoa của Phong Hoa Lâu ở trấn Thanh Hà xuất tư xây dựng. 

Hai bên đường phố đều là cửa hàng gạch xanh ngói đỏ chỉnh tề, trước mỗi cửa hàng đều có hoạt kế mặc áo ngắn màu sắc khác nhau chào mời khách hàng, nghênh đón vào cửa, lầu hai của cửa hàng từ cửa hàng đầu tiên đến cuối cùng đều treo cao đèn lồng đỏ lớn đón Trung Thu phá lệ hùng vĩ. 

Đi vào bên trong, tuy không bằng đường Vân Hoa đều là đường đá xanh, mặt đất lại rất sạch sẽ, ngay cả sạp hàng nhỏ ven đường bày biện cũng rất chỉnh tề, Phó Vân Sam liên tục gật đầu, thương nhân nào cũng thích môi trường như vậy. Khó trách trấn Thanh Hà phát triển nhanh chóng trở thành trấn lớn nhất của Lạc Biên Thành. 

Phó Minh Lễ mang theo huynh muội hai người vòng vòng vèo vèo tìm được sạp bán thịt, nói rõ muốn bán thỏ. 

Lão bản liếc mắt nhìn cái giỏ ba người mang đến, bĩu môi: “Hai trăm văn.”

Phó Vân Sam xách giỏ lên liền đi, Phó Minh Lễ và Phó Tư Tông vội theo sau: “Sam nhi, hai trăm văn là giá thịt, da thỏ rừng cũng rất đáng tiền.”

“Cha, người đi thư thục đi, ta và ca ca đi tìm chỗ bán thỏ.” Phó Vân Sam không nói gì đi một con phố, ở một ngã ba đường dừng lại, còn nháy mắt với ca ca nhà mình. 

Phó Tư Tông ngẩng đầu nhìn canh giờ, mới tiếp lời nói: “Cha, con bồi Sam nhi đi bán thỏ, bây giờ canh giờ không còn sớm nữa, người mau về thư thục đi.”

Phó Minh Lễ cũng ngẩng đầu nhìn trời, thở dài nói: “Cũng được, các con bán thỏ xong thì về nhà, nếu bán không được thì đến thư thục tìm ta.”

Phó Vân Sam vội gật đầu: “Cha, người yên tâm chúng con nhất định bán được.”

Phó Minh Lễ cười vỗ vỗ đầu nàng, xoay người hướng một con đường trong đó đi đến. 

Đợi Phó Minh Lễ đi khuất khỏi tầm mắt hai người, Phó Vân Sam thở ra một hơi thật mạnh: “Ca, Phong Hoa Lâu ở đâu?”

“A?” Phó Tư Tông hơi sững sờ, nhìn nhìn giỏ: “Sam nhi, muội không phải muốn đem thỏ bán cho Phong Hoa Lâu chứ?”

Phó Vân Sam gật đầu rồi lại lắc đầu, Phó Tư Tông nhìn không hiểu ra sao: “Không bán?”

“Bán! Ta muốn cùng Phong Hoa Lâu bàn một cọc buôn bán.” Phó Vân Sam đẩy hắn: “Ca ca mau dẫn đường, sinh ý bàn được thì chúng ta có thể nông nô xoay người, vui ca hát rồi.”

“Bán một con thỏ thì gọi là bàn bạc làm ăn...” Phó Tư Tông cười vẻ mặt bất đắc dĩ, xách giỏ trên cánh tay Phó Vân Sam, đi đến một con phố trong đó: “Còn nông nô lật thân? Đầu óc nhỏ bé của muội đang nghĩ gì vậy...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play