Trời vừa hửng sáng, Phó Vân Sam đã tỉnh giấc, trong lúc mặc quần áo rửa mặt, Phó Tiễn Thu đã thu dọn xong giỏ, thỏ để bên dưới rau dại để bên trên, trải qua một đêm rau dại rõ ràng không còn tươi như lúc mới đào, Phó Vân Sam bưng chậu rửa mặt, dùng tay vốc nước dội lên, màu sắc rau lập tức tươi tắn trở lại. 

Phó Tiễn Thu mừng rỡ: “Thật thông minh! Sao nha đầu muội lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái này vậy?”

Phó Vân Sam ngẩng đầu cười: “Đó là còn phải xem muội là muội muội của ai chứ?”

“Ấy da, đây là khuê nữ nhà ai mà da mặt dày thế? Xấu hổ xấu hổ.” Phó Tiễn Thu véo má Phó Vân Sam, cười mắng. 

“Là của Phó gia ta…” Tiểu Bát trợn to mắt, nhào vào lòng Phó Vân Sam, lắc lư đầu nói lớn. 

Hai tỷ muội lập tức cười thành một đoàn, Phó Minh Lễ và Sở thị buồn cười nhìn mấy tỷ đệ nô đùa. 

Phó Minh Lễ cứ nửa tháng lại có một lần nghỉ tắm gội, một lần nghỉ tắm gội có hai ngày nghỉ, lần này tham gia khoa cử là xin nghỉ nửa tháng, hôm nay vừa vặn là thời gian phải về thư thục ở trấn, thu dọn xong Phó Minh Lễ đến hậu viện thỉnh an rồi dẫn Phó Vân Sam ra cửa. 

Sớm như vậy, đương nhiên là không có bữa sáng để ăn, lúc Phó Vân Sam đi, Phó Tiễn Thu nhét hai cái bánh ngô vào tay nàng: “Là tỷ và Tiểu Bát lén lút giấu đấy, muội mang đi cùng cha và ca ca chia nhau ăn nhé.”

Ngay cả Tiểu Bát cũng biết Phó Minh Lễ dậy sớm đi thư thục ở trấn là không có bữa sáng để ăn, còn đặc biệt để dành bữa tối. 

Phó Vân Sam quay đầu nhìn viện tử khí phái của Phó gia, nghĩ đến mọi người trong Phó gia, nhất thời không nói nên lời. 

Người ở Song Hà Phô tuy thích xem chuyện cười của nhà khác nhưng tâm địa không xấu, thêm vào Phó Minh Lễ là người khiêm hòa thiện hậu, lại là tú tài duy nhất trong thôn, có nhân duyên cực tốt trong thôn. 

Trên đường đi có người chào hỏi, ngay cả Trương thẩm nhiều chuyện cũng cười hỏi một câu, tuy rằng ánh mắt nhìn Phó Vân Sam vẫn không tốt. Phó Vân Sam không để ý cười chào một tiếng Trương thẩm sớm, người phụ nhân kia lại ngượng ngùng đáp lời còn nhét cho nàng một cái bánh ngô. Phó Vân Sam rất kinh ngạc, Phó Minh Lễ cười xoa đầu nàng. 

Tiểu trấn gần thôn Song Hà Phô nhất tên là trấn Thanh Hà, vốn chỉ là một thôn nhỏ, có một năm lũ lụt, trấn Thanh Hà vì địa thế nhô cao nên không bị lũ lụt nhấn chìm, cứu rất nhiều người ngoại hương đến đây lánh nạn, sau này lũ lụt rút đi, rất nhiều người ngoại hương lựa chọn ở lại thôn nhỏ, trồng trọt kinh doanh xây cầu sửa đường, dần dần liền có trấn Thanh Hà hiện tại. 

Trên đường, ba cha con mỗi người gặm một cái bánh ngô, uống chút nước nóng mang theo, lại đi không biết bao lâu, mới xa xa nhìn thấy nam môn của trấn Thanh Hà. 

Phó Vân Sam ước lượng sơ qua, từ Song Hà Phô đến trấn Thanh Hà đi mất gần nửa canh giờ. 

Trấn Thanh Hà chia thành đông tây nam bắc bốn cửa, mỗi cửa có thời gian mở cửa khác nhau, đông môn là giờ Mão ( 5 giờ sáng), lần lượt đông tây nam bắc, mỗi cửa lệch nhau nửa canh giờ. Mùa hạ, thu giờ Mão bắt đầu mở cửa, mùa đông, xuân muộn hơn một canh giờ mới bắt đầu mở cửa. 

Song Hà Phô nằm ở phía tây nam của trấn Thanh Hà, ba cha con đến là nam môn. Cửa trấn vừa mở, một đám nông dân trồng rau thương nhân người ngoại lai chờ đợi ở ngoài cửa có trật tự bắt đầu vào trấn. 

Phó Vân Sam hứng thú đánh giá trang phục của một đoàn người và vật phẩm họ muốn bán, Phó Tư Tông ở bên cạnh cười: “Trấn Thanh Hà là trấn lớn nhất của Lạc Biên Thành, đường thủy đường bộ đều rất rộng, thương nhân ở các trấn khác đều sẽ đến đây làm ăn. Xem kìa, bên kia còn có mấy người dân tộc thiểu số đến buôn bán hương liệu.”

Mạng lưới giao thông phát triển rõ ràng là nhân tố quan trọng nhất để một trấn phát triển nhanh chóng!

Phó Vân Sam hiểu rõ gật đầu, cổ đột nhiên cứng đờ, quay đầu kéo tay áo Phó Tư Tông: “Hương liệu? Bọn họ bán hương liệu gì?”

Phó Tư Tông ngẩn ra: “Đương nhiên là một ít huân hương …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play