Phong Hoa Lâu ở phố nha môn Đông Môn, nghe tên liền biết con phố này là nơi nha môn trấn Thanh Hà đóng. Hai bên phố nha môn phần lớn là cửa hàng hai tầng, thỉnh thoảng có vài gánh hàng rong bên đường so với những nơi khác trong trấn càng thêm quy củ chỉnh tề, trên đường phố thỉnh thoảng có người mặc trang phục nha dịch đi qua, các tiểu nhị trước cửa hàng đều tươi cười chào hỏi.
“Sam nhi, rẽ qua tòa lầu ba tầng rưỡi phía trước kia chính là Phong Hoa Lâu.” Phó Tư Tông một đường lải nhải, muốn muội muội thay đổi chủ ý, ai ngờ đi tới phố nha môn, nàng vẫn đối với lời khuyên của hắn lắc đầu không nói.
Phó Tư Tông bất đắc dĩ dẫn đường phía trước, đi qua ba nha dịch, rổ rau không cẩn thận cọ vào quần áo của một nha dịch trong đó, bộ y phục nha dịch màu xanh đậm lập tức bị nhuộm màu rau dại: “Này, tiểu tử kia, đi đường không có mắt sao?”
“Thực xin lỗi……” Phó Tư Tông kinh hãi, vội vàng cúi đầu xin lỗi, vẻ mặt bất an.
Nha dịch bị đụng phải sắc mặt không tốt, rõ ràng không muốn bỏ qua cho Phó Tư Tông: “Thực xin lỗi rắm chó ấy, y phục của gia bị ngươi làm bẩn ngươi nói phải làm sao đây?”
Trên trán Phó Tư Tông rịn ra mồ hôi, đối với nha dịch kia khom lưng vái chào: “Học sinh thật không phải cố ý, học sinh không có tiền, ngài xem……”
“Ồ, thật không nhìn ra, đây còn là một người đọc sách, sao vậy, đụng vào người muốn quỵt nợ.” Nha dịch kia vẻ mặt khinh thường nói với hai nha dịch bên cạnh: “Xem, đây chính là cái gọi là tư văn bại hoại, ha ha, là cách dùng như vậy đi?”
Nha dịch bên cạnh cũng cười phá lên, sắc mặt không hề kiêng kỵ.
“Vị gia này ngài muốn làm sao?” Phó Vân Sam sắc mặt cũng không tốt, nàng biết rõ, các triều đại đều là dân không đấu lại quan, không gây chuyện là tốt nhất nhưng bọn họ thật sự quá đáng, đừng trách nàng trừng phạt nhỏ răn đe lớn!
“Làm sao?” Nha dịch kia cười lớn: “Đương nhiên là xin lỗi gia, bồi thường y phục cho gia……”
Phó Tư Tông sợ tới mức vội vàng tiến lên ngăn cản Phó Vân Sam: “Tiểu muội không hiểu chuyện, mấy vị gia thứ lỗi.”
“Ca, mấy vị gia là người quan phủ, hiểu biết còn nhiều hơn chúng ta. Mấy vị quan gia muốn bao nhiêu bạc?” Phó Vân Sam thản nhiên cười lạnh.
“Năm lượng. Nhìn ở việc các ngươi tuổi còn nhỏ, gia chỉ thu tiền y phục……” Trong ánh mắt nha dịch kia hiện lên một tia vui mừng, thật không ngờ hai đứa trẻ này dễ lừa như vậy.
Trên mặt Phó Vân Sam bỗng nhiên nở một nụ cười thật tươi: “Sao có thể để quan gia chịu thiệt, chi bằng chúng ta đi huyện nha để Đại lão gia làm chủ, nên bồi thường bao nhiêu dân nữ cùng ca ca một phân cũng không thiếu cho quan gia.” Lại quay đầu đối với Phó Tư Tông nói: “Ca, huynh thật là quá bất cẩn, lát nữa đến huyện nha muội sẽ không giúp huynh khai tội đâu, nhất định sẽ thành thật đem chuyện trải qua như thực bẩm báo cho Đại lão gia!”
Cố ý nhấn mạnh ba chữ như thực bẩm báo.
Sắc mặt nha dịch kia biến đổi, ánh mắt có chút âm trầm, tri huyện trấn Thanh Hà là một thanh quan, ngày thường ghét nhất bọn họ làm việc như vậy, nếu để hắn biết, đánh bản là chuyện nhỏ, mất việc thì hỏng bét.
Sớm biết hai đứa trẻ này khó chơi như vậy, hắn coi như chưa xảy ra chuyện gì thì tốt rồi nhưng hiện tại để hắn trước mặt nhiều người như vậy thu hồi lời vừa rồi, vậy mặt mũi quan gia của hắn để vào đâu!
Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh lạnh lẽo.
Tiểu nhị hai bên đường phố đều thầm vỗ tay khen hay, đám nha dịch này ngày thường không ít lừa gạt tiền của bọn họ, hôm nay lại ngã vào tay hai đứa trẻ, chậc chậc.
“Chu quan gia, đây là làm sao vậy?” Ở chỗ ngoặt đường phố, chậm rãi đi tới một thiếu niên.
Một thân gấm vóc thêu quân tử lan, eo đeo ngọc bội màu trắng bà nội, đầu đội khăn sinh viên. Mày nhỏ mắt một mí, sống mũi hơi nhô lên, miệng có chút nhỏ, Ngũ quan không mấy nổi bật kết hợp với nhau lại đặc biệt thanh tân sáng sủa.
Nha dịch kia vừa thấy người tới, vội vàng cười chào hỏi: “Hứa công tử.”
Thiếu niên họ Hứa khẽ gật đầu đáp lễ, ánh mắt đảo qua huynh muội Phó Vân Sam một cái, cười nói: “Chu quan gia quen biết biểu muội ở quê xa của ta sao?”