Ăn cơm trưa xong, cho gà vịt ăn, tưới rau ngoài vườn, trong lúc đó, Thôi thị đủ kiểu muốn đến gần đều bị Phó Vân Sam khéo léo tránh đi, chỉ tức giận đến mức Thôi thị thỉnh thoảng dùng mắt liếc xéo Phó Vân Sam.
Phó Vân Sam không để ý bận xong việc trong sân, khoác giỏ cùng Phó Tiễn Thu dẫn Tiểu Bát đi sườn núi đào rau dại, tiện đường lôi kéo Phó Tư Tông cùng đi, mỹ kỳ danh là giúp hắn rèn luyện thân thể tốt cai trừ Ngũ thạch tán. Phó Tư Tông nghiến răng nửa nghỉ nửa dời, khi đến sườn núi đã là mồ hôi đầm đìa.
Mấy huynh muội vui đùa ầm ĩ đào nửa giỏ rau dại nửa giỏ cỏ heo, liền nghe thấy dưới chân núi có người gọi Lục Lang, Phó Tiễn Thu cười, lắc tay cùng người dưới núi chào hỏi. “Là Tứ bá bọn họ đã trở lại.”
Không bao lâu, Diên Vĩ cùng Cát Cánh nhà Tứ bá liền chạy lên núi, hai tỷ muội lớn lên rất giống nhau, đều là khuôn mặt tròn trịa, mắt nhỏ miệng nhỏ, bên môi còn có hai cái lúm đồng điếu vừa cười liền lõm vào, rất đáng yêu.
Diên Vĩ 13 tuổi, Cát Cánh cùng tuổi Tiểu Bát, thân thể lại tốt hơn Tiểu Bát rất nhiều.
“Lục Lang ca, Tiễn Thu tỷ, Sam Nhi, mau về nhà đi……” Còn chưa đứng vững, Diên Vĩ liền thở hổn hển nói: “Bà ngoại ta đưa một cây lạp xưởng còn có một giỏ trứng gà, buổi tối chúng ta có đồ ăn ngon rồi.”
Mấy huynh muội lập tức cao hứng thu thập đồ vật về nhà.
Không biết là thật sự niệm tình máu mủ thân tình hay là vì làm cho người khác xem, Phó lão gia tử cho phép Phó Tư Tông mỗi ngày trở về ăn cơm tối, so với những người nhiễm Ngũ thạch tán liền bị ném đến hoang giao dã ngoại mặc kệ không hỏi tốt hơn rất nhiều, người trong thôn nhắc tới cái này đối với nhân phẩm của Phó lão gia tử liền đề cao vài phần.
Phó Vân Sam không bình luận.
Khi về đến nhà, đại khái xế chiều năm sáu giờ, thái dương còn tản ra hơi nóng cuối ngày, Phó Vân Sam thả nửa giỏ cỏ heo vào một cái sọt gỗ ở chỗ râm mát chuồng heo, khoác nửa giỏ rau dại còn lại đi phòng bếp, trong phòng, Dương thị đang thái lạp xưởng, thấy rau dại trong giỏ của nàng, mệnh lệnh nói: “Rau dại đều lặt hết đi, lát nữa làm gỏi rau dại.”
Phó Vân Sam đưa giỏ cho tam bá nương Thôi thị đang gọt khoai tây ở một bên: “Tam bá nương, bà nội bảo ngươi lặt rau dại.”
Dương thị “bốp” một tiếng đem dao vỗ lên án gỗ, Phó Tiễn Thu vội kéo giỏ qua, cười nói: “Bà nội, Sam Nhi đau tim còn chưa khỏi, để ta lặt.”
“Loại mẹ nào sinh loại con nấy, cứ ra vẻ đi.” Dương thị liếc xéo Phó Vân Sam một cái, tiếp tục thái lạp xưởng, thái mười mấy lát, thu lạp xưởng còn lại vào tủ, lại từ bên trong lấy sáu quả trứng gà, khóa tủ lại.
Thái dương còn chưa xuống núi, cơm tối liền lên bàn. Không giống cơm trưa, cơm tối là ăn ở dưới bóng cây trong sân, hai cái bàn vuông, nữ nhân một bàn, nam nhân một bàn.
Một sọt bánh ngô tạp, một chậu lớn khoai tây xào ớt xanh, một chậu lớn hành tây xào trứng gà, một chậu gỏi rau dại, một chậu lớn canh dưa chuột, bên cạnh còn để một đĩa dưa muối. Bàn nam nhân so với bàn nữ nhân nhiều hơn một đĩa tỏi tây xào lạp xưởng, Phó Vân Sam cạn lời.
Tiểu Bát bĩu môi, nhìn Thất Lang trong miệng ăn một miếng thịt, trong chén để một miếng thịt, trên đũa còn gắp một miếng thịt, vô hạn ủy khuất.
Phó Vân Sam sờ sờ đầu của hắn, tay theo bản năng cầm đũa đi gắp trứng gà.
“Sam Nhi ngươi làm gì đấy?” Dương thị “bốp” một tiếng vỗ đũa lên bàn, quát lớn.
Một bàn người đều dừng lại, nhìn Dương thị cùng Phó Vân Sam, còn chưa đợi Sam Nhi nói chuyện, Dương thị đã chuyển hướng Sở thị.
“Đây chính là khuê nữ nhà ngươi, người lớn còn chưa động đũa, nó đã ăn trước rồi! Có một chút quy củ nào không?!” Dương thị có chút nghiến răng nghiến lợi.
Ách, bất quá một đũa trứng gà, mắt thấy sắp bị bà ta gắp xong rồi, chính mình chỉ là gắp một chút cho Tiểu Bát, làm sao lại chọc đến bà ta rồi?! Phó Vân Sam không nói gì.
Trên mặt Sở thị một trận trắng bệch, trong lòng minh bạch là chuyện nhà bà hai ngày nay làm cho Phó gia mất mặt trước mặt người trong thôn, bà bà đây là mượn cơ hội phát khó dễ mấy mẹ con bọn họ đây mà. Nếu lúc này bà cúi đầu nhận sai, thậm chí đánh mắng Phó Vân Sam vài tiếng, Dương thị liền sẽ không tiếp tục truy cứu.
Nhưng bà làm sao nhẫn tâm, bà là người làm mẹ! Nghĩ đến Phó Vân Sam vì mình mà bị đại bá nàng một cước đá đến chết ngất đi, nửa ngày không có hơi thở, sắc mặt vẫn luôn trắng bệch đến tận bây giờ, thì bà cái gì cũng đều không muốn nói.
“Nương, Sam Nhi thân thể yếu, hôm qua còn thổ huyết……” Sở thị thử giải thích, làm cho Dương thị bỏ qua cho Phó Vân Sam.
“Yếu? Nó chỗ nào yếu, lúc cầm cuốc muốn chém đại bá nó, một chút cũng không nhìn ra yếu chỗ nào! Nhìn xem, hiện tại còn có thể ăn trứng gà kìa!” Dương thị ác độc nói.
Quả nhiên là như dự đoán!
Sở thị trong lòng thở dài một hơi, thái độ càng thêm khiêm tốn, ra hiệu Phó Vân Sam để trứng gà trở về trong chậu: “Nương, Sam Nhi chỉ là một đứa trẻ, nó biết sai rồi, con dâu nhất định thật tốt dạy dỗ nó……”
“Ngươi dạy? Đây chính là súc sinh ngươi dạy ra muốn giết thân đại bá……” Dương thị đánh rớt đũa của Phó Vân Sam, trứng gà vẽ một cái đường vòng cung, rớt đến trên mặt đất bên cạnh Tiểu Bát.
“Bà nội, ngươi đưa ta đi quan đi.” Phó Vân Sam buông đũa đột nhiên há mồm khóc lớn.