Bữa trưa Phó gia rất đơn giản, một chậu lớn mì sợi ngâm nước lạnh, một chậu lớn cà tím trộn tỏi, một chậu lớn rau kinh giới trộn dưa chuột, còn có một giỏ nhỏ bánh ngô. 

Phó Vân Sam đáp lại Tam bá nương Thôi thị một nụ cười tươi rói, thấy Phó Tiễn Thu nhanh tay lẹ mắt bẻ một nửa bánh ngô giấu vào tay áo, ngẩn người, nhìn lại Tiểu Bát, vậy mà cũng cố sức bẻ một nửa vụng trộm nhét vào lòng, cái này……

Nhớ tới lúc trở về Phó Tiễn Thu nói sẽ chừa cơm cho Phó Tư Tông, Phó Vân Sam hiểu ý cười. 

Cúi đầu bẻ đôi cái bánh ngô to bằng nắm tay, đang muốn nhét một nửa vào lòng, Phó Nghênh Xuân ngồi đối diện nàng mở miệng nói: “Sam nhi, ngươi không đói thì đưa một nửa cho ta đi. Ta còn chưa ăn no đâu.”

Phó Vân Sam dừng tay, ngẩng đầu nhếch miệng cười, lè lưỡi liếm một vòng bánh ngô, làm ra vẻ không nỡ, đưa cho Phó Nghênh Xuân: “Nghênh Xuân tỷ, cho tỷ.”

Phó Nghênh Xuân ghê tởm lắc đầu: “Cầm đi! Ai thèm ăn nước miếng của ngươi, ghê tởm chết đi được.”

“Ồ.” Phó Vân Sam cười hì hì thu tay về, gắp cho Tiểu Bát một ít thức ăn, lại gắp mấy đũa vào bát của mình, thấy ánh mắt Dương thị trừng tới, vội làm bộ nhút nhát cúi đầu, nắn nắn cái bánh ngô cứng đờ trong tay, bưng bát chạy tới phòng bếp pha thêm chút nước sôi vào thức ăn, xé vụn nửa cái bánh ngô thả vào, một bát canh rau ngâm bánh ra đời. 

“Ngươi đi phòng bếp lục lọi cái gì đấy? Có phải đổ dầu của ta rồi không? Thật sự cho rằng mình là khuê nữ tú tài muốn ăn ngon uống cay hả?” Dương thị nhìn mấy giọt dầu nổi lềnh bềnh trong bát nàng, quát lớn. 

Phó Vân Sam cạn lời, Dương thị đem dầu, thịt các loại đều khóa trong tủ, nàng làm sao lấy ra được. 

“Nương, dầu ở trong tủ, người đã khóa rồi.” Không đợi Phó Vân Sam lên tiếng, Sở thị đã mở miệng nói. 

Dương thị nheo mắt, hận hận liếc nhìn Sở thị một cái: “Ăn xong rồi thì đi cho heo ăn, ngồi đây làm nương tử tú tài đợi người hầu hạ ngươi hả?”

“Dạ.” Sở thị đáp một tiếng, ba ngụm hai miếng ăn xong mì sợi và canh rau trong bát, vịn bàn đứng dậy, tỷ muội Phó Vân Sam và Phó Tiễn Thu vội vàng bỏ bát đũa đi đỡ nàng, Sở thị cười cười: “Nương không sao.”

Dương thị lườm ba người một cái, gắp một miếng dưa chuột vào bát Phó Hổ Phách. 

Phó Vân Sam mấy miếng ăn xong canh rau ngâm bánh, lại làm theo cách cũ đút cho Tiểu Bát nửa cái bánh ngô, cùng Phó Tiễn Thu đuổi theo Sở thị. 

“Hai đứa chạy cái gì, bát đũa còn chưa dọn dẹp mà……” Giọng nói của Tam bá nương vang lên trong nhà. 

“Vợ lão Tam, hôm nay không phải đến lượt ngươi nấu cơm sao?” Dương thị chuyển lửa giận lên người Tam bá nương Thôi thị: “Xem ngươi lười biếng thành cái dạng gì rồi? Mau dọn dẹp cho tốt vào.”

Phó gia luân phiên nấu cơm rửa bát, hôm nay đến lượt Tam bá nương nhưng từ mùi vị thức ăn mà xem, người nấu cơm vẫn là Sở thị, Phó Vân Sam không ngốc đến mức ăn xong còn ở lại giúp bà ta rửa bát. Hơn nữa, Tam bá nương vừa mới chịu thiệt ở chỗ Trương thẩm tử, muốn tìm nàng trút giận, nàng mới không ở lại mặc bà ta mắng. 

“Ta để lại nửa cái bánh ngô……”

“Ta cũng để lại……”

“Của ta……”

Trước chuồng heo, ba người nhìn ba nửa cái bánh ngô, đều cười hì hì: “Lần này ca ca có cái ăn rồi.”

Sở thị cũng cười, móc ra một cái bánh ngô: “Ta ăn mì sợi rồi, cái bánh ngô này cũng mang cho ca ca con ăn.”

Phó Vân Sam lắc đầu: “Nương, người đang mang thai đệ đệ không thể đói được, cái bánh ngô này để lại cho người đói thì ăn.”

Mặc kệ Sở thị nói bà sẽ không đói, Tỷ muội Phó Vân Sam đều không nhận bánh ngô của bà, Sở thị bất đắc dĩ lại vui mừng. 

Để Phó Tiễn Thu giúp Sở thị làm việc, Phó Vân Sam dẫn Tiểu Bát đi đưa bánh ngô cho Phó Tư Tông, còn thừa dịp Dương thị không chú ý, trộm hái một quả dưa chuột ở hậu viện nhét vào tay áo, cùng nhau đưa cho Phó Tư Tông. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play