“Ba à, người ta là Trung đoàn trưởng Ngô, là lãnh đạo trong nhà máy, sao có thể để con mơ mộng vớ vẩn được chứ!”

Diệp Mãn Chi đôi khi gan to đến bất ngờ nhưng cũng có lúc nhát đến mức không tưởng.

Chỉ cần nghĩ lại cảnh tượng hôm đó là cô nổi da gà khắp người.

Làm gì dám đi xem mắt với người ta!

“Lãnh đạo nhà máy thì sao? Lãnh đạo thì cũng phải ăn uống, đi vệ sinh, cũng phải lấy vợ sinh con chứ!”

Diệp Thủ Tín ra sức thúc đẩy cuộc xem mắt lần này, một phần vì cảm thấy Ngô Tranh Vinh là một người trẻ tuổi tốt, phần khác là mong con gái sớm bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhưng Diệp Mãn Chi thì chẳng thể hiểu được tấm lòng khổ tâm của cha già, cứ kiên quyết rút lui, đánh trống thoái lui vang rền:
“Trung đoàn trưởng Ngô hình như cũng không còn trẻ nữa nhỉ? Anh ấy ngần ấy năm mà vẫn chưa lập gia đình liệu có ẩn tình gì không đó?”

“Cái này ba đã hỏi thăm rồi. Trung đoàn trưởng Ngô năm nay hai mươi sáu tuổi, mấy năm trước cụ ông nhà họ Ngô – tức ông nội cậu ấy – đã tự mình đứng ra sắp xếp một cuộc hôn nhân. Nhưng sau đó cậu ấy liên tục ra chiến trường, mấy năm liền bặt vô âm tín, cô gái kia giải trừ hôn ước rồi đi lấy chồng khác.”

Diệp Thủ Tín vô cùng hài lòng với người đàn ông này nhưng cũng không bỏ qua vẻ miễn cưỡng hiện rõ trên gương mặt con gái.

Con bé Diệp Lai Nha này từ nhỏ đã có tính bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh.

Ở nhà thì giở thói nũng nịu, ăn vạ đủ kiểu, thế mà giờ chỉ mới nghe đến tên Trung đoàn trưởng Ngô đã sợ tái mặt rồi.

Biết con gái chỉ giỏi lên mặt trong nhà, Diệp Thủ Tín bèn đưa tay vào túi lấy ra một chiếc vé xem biểu diễn còn mới tinh.

“Không phải con vẫn muốn xem buổi biểu diễn của Đoàn nghệ thuật thanh niên Liên Xô sao? Ba phải mất bao nhiêu công sức mới nhờ người mua được hai tấm vé đấy. Đến lúc đó con đi xem cùng Trung đoàn trưởng Ngô. Cậu ấy là người rất dễ chịu, lúc nào cũng tươi cười. Nếu hai đứa nhìn vừa mắt nhau thì tốt quá rồi, còn nếu không cũng chẳng sao, cứ xem như đi xem biểu diễn có bạn đồng hành. Hơn nữa không gặp nhau ở nhà cũng tránh bị người ta nhìn thấy rồi bàn ra tán vào…”

Diệp Mãn Chi không nghe rõ ba cô nói gì ở đoạn sau nhưng tấm vé kia thì khiến cô như một đóa hoa vừa được tưới nước, lập tức bừng sáng cả người.

Đoàn nghệ thuật thanh niên Liên Xô chỉ tổ chức ba suất diễn tại Tân Giang.

Ngay từ khi báo chí bắt đầu tuyên truyền quảng bá, họ đã dùng những danh hiệu hoành tráng như “nghệ sĩ đạt giải thưởng Stalin” và “diễn viên công huân của Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Xô Viết Liên bang Nga” làm điểm nhấn.

Ngay từ lúc đọc được thông tin về buổi diễn, cô đã bồn chồn không yên, chỉ mong được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của những nghệ sĩ công huân.

Tiếc là giá vé đắt đỏ mà lại còn khan hiếm, cô chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn.

Nay thấy tấm vé ở ngay trong tay, cô đột nhiên cảm thấy… chỉ là đi xem mắt thôi mà, có gì to tát đâu chứ!

Diệp Mãn Chi cầm trong tay tấm vé biểu diễn mơ ước bấy lâu, tối đó liền mơ một giấc mộng đẹp — cô đứng trên sân khấu của Cung Thanh Niên cùng nghệ sĩ công huân Liên Xô Gary Belin khiêu vũ một điệu “Vũ điệu lụa đỏ.”

Tấm lụa đỏ như sóng trào lượn quanh người cô, dưới sân khấu là tiếng vỗ tay vang dội không ngớt.

Sự công nhận của khán giả khiến cô lâng lâng như bay, múa lụa càng lúc càng hăng say. Ngay khi cô chuẩn bị cùng Gary Belin biểu diễn một động tác phối hợp khó, Ngô Tranh Vinh chẳng biết từ đâu nhảy ra!

Đầu tiên anh tiện tay dùng lụa đỏ trói chặt nam diễn viên thành một cái bánh tét sau đó rút súng chỉ vào chân cô, cười như không cười:
“Muốn bị bắn què một chân hay là hẹn hò với tôi, cô chọn đi!”

Trong mơ, cô dõng dạc nói:
“Trung đoàn trưởng Ngô, tình cảm không thể ép buộc, xin anh tha cho chân tôi! Tôi còn một cái váy mới chưa mặc lần nào đó!”

Dường như bị sự chân thành của cô làm cảm động, Trung đoàn trưởng Ngô không bắn vào chân cô nữa… mà chuyển súng nhắm ngay ngực, không chút do dự bóp cò.

“Á ——!”
Diệp Mãn Chi bật dậy khỏi giường như cá chép hóa rồng, thở hổn hển:
“Chịu, chịu! Tôi chịu quen! Tôi chịu đi xem mắt!”

Tình yêu tuy quý nhưng mạng sống còn quý hơn!

Có ai không chịu đi xem mắt mà phải mất mạng không chứ!?

Diệp Mãn Kim lau mồ hôi trên trán em gái, khó hiểu hỏi:
“Sáng sớm tinh mơ, em bù lu bù loa gì vậy hả?”

Diệp Mãn Chi ngẩn người trong chốc lát, sau khi nhìn rõ người đang ngồi cạnh giường mới ấp úng hỏi:
“Chị cả, sao chị lại về rồi?”

“Mẹ mình nói em sắp đi xem mắt với đại diện quân đội nên chị đổi ca với đồng nghiệp để về giúp em sửa soạn một chút.”
Diệp Mãn Kim mặc bộ đồ vải Lenin mỏng đang rất thịnh hành, đầu tóc uốn xoăn kiểu hoa vừa mới làm xong, đứng dậy đi lục tủ quần áo của em gái.

“Sửa soạn cái gì chứ?”

Diệp Mãn Chi vẫn còn ám ảnh bởi giấc mơ kỳ quái đêm qua, cô ôm lấy con mèo tam thể đang nằm duỗi ở chân giường, vò vò bộ lông mềm khiến con mèo nhỏ kêu meo meo một trận rồi lăn ra để lộ bụng trắng mịn cho cô vuốt tiếp.

“Lần đầu tiên em đi xem mắt, đối tượng lại là đại diện của đơn vị 656, tất nhiên phải ăn mặc tươm tất một chút. Dù kết quả thế nào thì thái độ cũng phải nghiêm túc!”
Diệp Mãn Kim đánh giá vẻ ngoài ngái ngủ của em gái một hồi, ánh mắt dừng ở mái tóc rối bù của cô, đề nghị:
“Tóc em hay là đi làm kiểu gì thời thượng một chút? Như chị nè, uốn đầu kiểu hoa đi?”

Diệp Mãn Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng uốn tóc bao giờ, lần này có cơ hội nhân danh "xem mắt" để thử một lần, tất nhiên cô không muốn bỏ lỡ!

Cô lập tức buông cái bụng mềm của mèo ra, dậy thay đồ ngay.

Ở Tân Giang, tiệm làm tóc chia thành sáu hạng, mỗi hạng chênh nhau tám xu.

Diệp Mãn Kim dẫn em gái đến tiệm làm tóc cấp một duy nhất trong thành phố — Tiệm quốc doanh Tử La Lan.

Uốn bằng điện giá một đồng tám, uốn bằng nhiệt lửa giá một đồng hai.

“Con gái ruột có khác, ba chưa từng giới thiệu cho chị mối nào là trung đoàn trưởng cả!”
Diệp Mãn Kim khoanh tay đứng đợi bên cạnh, nhìn vào gương cười châm chọc:
“Chị phải giữ kỹ hóa đơn mới được, về nhà bắt ba hoàn tiền!”

Diệp Mãn Chi ngồi yên trên ghế làm tóc mặc cho thợ kẹp từng lọn tóc vào máy điện uốn, không để bụng mấy lời đá xéo của chị cả.

Từ khi cô có ký ức, chị cả đã luôn nói lời chua chát như vậy rồi. Lúc nhỏ nghe còn thấy thương, thậm chí có lúc cô còn lo sợ thay.

Nghe mãi thành quen, đến nỗi giờ cũng miễn dịch luôn rồi.

“Chị nhớ năm đó có một anh sĩ quan thích em, là em chê không muốn lấy người cầm súng. Nếu em dồn sức kén chọn đó vào diễn xuất, chắc giờ em đã là đoàn trưởng đoàn kịch rồi!”
Diệp Mãn Kim nửa thật nửa đùa, giọng vẫn chua chát:
“Ba mình thiên vị thấy rõ! Chị hỏi thăm rồi, cha mẹ của Trung đoàn trưởng Ngô đều làm việc ở nơi khác, ở Tân Giang chỉ có ông bà nội và cô của anh ta. Với hoàn cảnh này, cả nhà họ chỉ tụ họp mỗi dịp lễ Tết. Nếu hai người sống xa, có khi vài năm mới phải gặp bố mẹ chồng một lần, còn gì tuyệt hơn!”

Bản thân chị sau khi cưới phải sống cùng bố mẹ chồng, việc lớn việc nhỏ đều xung đột.

Nếu em gái có thể tránh được cảnh sống chung với gia đình chồng, đúng là được điểm cộng lớn.

Nhưng với Diệp Mãn Chi, chuyện xem mắt còn chưa chắc thành công nói gì đến chuyện hôn nhân sau này.

Cô chỉ ậm ừ cho có lệ, ánh mắt thì không rời nổi gương, dõi theo động tác tháo kẹp tạo kiểu của thợ chính.

Vì đây là lần đầu cô uốn tóc nên thợ chọn cho cô kiểu lượn sóng nước — độ cong mềm mại không quá nổi bật, rất an toàn.

Diệp Mãn Kim thì chẳng thèm để mắt đến cái kiểu "sóng nước" này. Chị luôn thích kiểu uốn sóng lớn, dập từng lọn từ trán xuống gáy, trông vừa chững chạc vừa khí chất.

Nhưng nhìn mái tóc buộc đuôi ngựa của em gái, chị lại thấy đúng là tuổi trẻ thì hợp kiểu nhẹ nhàng như vậy — phần đuôi uốn cong dịu dàng tự nhiên, đáng yêu, tràn đầy linh khí.

Hai chị em đều hài lòng với kiểu tóc mới. Nhưng khi Diệp Mãn Chi vừa đội kiểu đầu hoa vừa mới uốn tinh tế về đến nhà thì đã khiến ông Diệp vừa tan ca về giận tím mặt.

“Ai cho con đi uốn tóc? Mau đi uốn thẳng lại!”

“Không được đâu ạ,” Diệp Mãn Chi dùng ngón trỏ xoắn nhẹ phần đuôi tóc, cười tươi như hoa, “thợ bảo là giữ được tới hai tháng lận!”

“Thế thì không được!”
Diệp Thủ Tín quýnh lên, “Ba đã nói với mấy người ở Hội Phụ nữ rằng con gái mình xinh đẹp ngoan ngoãn, hiền lành nền nã, ai mà chẳng mê! Con ra đại viện mà hỏi xem, nhà ai có con gái dịu dàng mà lại đi uốn tóc kiểu hoa thế này? Người ta không nói ba lừa đảo mới lạ!”

Cả nhà đồng loạt quay sang nhìn ông.

Hoàng Lê thì không nhịn nổi, thầm phỉ báng trong bụng:
Dù con bé không uốn tóc thì cái này cũng là lừa đảo chứ còn gì nữa!

Diệp Mãn Chi: “…”

Hoàng Đại Tiên xấu tính lại đang âm thầm chọc quê cô nữa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play