Diệp Mãn Chi rất nhanh đã biết tin từ mẹ rằng ông Diệp đang nhờ cậy các mối quan hệ để tìm người giới thiệu đối tượng cho cô.
Nhưng cô cho rằng cha mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ chuyện xem mắt chắc chẳng đi đến đâu.
Cô vốn không phải là công nhân của nhà máy, lại còn từng có mâu thuẫn với nhà họ Chu, để giữ thể diện cho Phó giám đốc Chu, người giới thiệu cũng khó mà sẵn lòng ghép đôi cô với đại diện quân đội.
Cô và Ngô đoàn trưởng kia chẳng khác nào hai đường thẳng song song, dù có gần nhau đến mức nào, nhìn có vẻ như với tay là tới nhưng vĩnh viễn không thể giao nhau.
Thế nhưng lần này Diệp Thủ Tín hành động cực kỳ quyết đoán, nhanh chóng thần tốc, chỉ mấy ngày sau đã mang về một tin chắc như đinh đóng cột:
“Người ta cảm thấy Lai Nha rất ổn, cuối tuần này có thể sắp xếp gặp mặt rồi!”
Diệp Mãn Chi tròn xoe hai mắt kinh ngạc hỏi:
“Bố thật sự đến tận nhà máy tự đề cử con à? Con bây giờ còn chưa có việc làm chính thức, tổ chức sao có thể đồng ý để một cô gái thất nghiệp đi xem mắt với đại diện quân đội chứ? Bố không được làm liều trước mặt tổ chức!”
Tuy cô rất tự tin nhưng cũng biết rõ giới hạn của bản thân.
“Không có việc làm cũng chỉ là tạm thời thôi, con là học sinh cấp ba, kiểu gì cũng tìm được việc! Bố đã giải thích rõ ràng với người giới thiệu rồi, người ta hoàn toàn hiểu được!”
Diệp Mãn Chi lẩm bẩm:
“Cũng nhanh quá rồi đó chứ…”
“Ừ, đúng là rất nhanh,” Diệp Thủ Tín nhấc cốc trà lên uống ừng ực như bò uống nước, vẻ mặt bình thản cảm khái:
“Chuyện này còn phải cảm ơn lão Trần giúp đỡ!”
Việc tổ chức giới thiệu đối tượng cũng giống như trong xưởng bình chọn công nhân tiên tiến, rất hiếm ai tự ra ứng cử, hầu hết đều do người khác tiến cử.
Lão Trần là công nhân cốt thép ở phòng cơ sở hạ tầng, vợ ông ta làm ở Hội Phụ nữ nhà máy.
Hai vợ chồng chỉ là công nhân tuyến dưới, chẳng giữ chức vụ lãnh đạo nào, nói theo lý thì không có tiếng nói trong việc này.
Nhưng vợ lão Trần lại có một thân phận đặc biệt — là chị gái ruột của chồng của cô ruột Ngô Tranh Vinh!
Dù có vòng vo bảy tám lượt thì vẫn là họ hàng, người mà bà ấy tiến cử tổ chức nhất định sẽ xem xét một cách nghiêm túc.
Dĩ nhiên đối phương đồng ý giúp đỡ một phần là nhờ Diệp Thủ Tín mặt dày, trong một tuần mời lão Trần đi nhậu ba bữa; phần còn lại là nhờ bức ảnh ông mang theo phát huy tác dụng.
Cô út trong ảnh mặc bộ thanh niên thời kỳ Ngũ Tứ, tết hai bím tóc dài, mắt cười cong như trăng lưỡi liềm, dáng dấp thanh tú, nhìn là thấy vừa mắt ngay.
Diệp Mãn Chi bị tốc độ hành động thần tốc của cha mình làm cho rối loạn tay chân, hơi hoảng hốt hỏi:
“Thật sự bắt con đi xem mắt à?”
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý!
“Còn giả được chắc!”
Diệp Mãn Chi mấp máy môi, không tiện nói ra rằng — cô thật ra có chút... sợ Ngô Tranh Vinh.
Thật ra cô đã từng gặp anh rồi.
Hai lần.
Và cả hai lần đều để lại ấn tượng sâu sắc.
Lần đầu là vào cuối năm ngoái.
Vài nhà máy lớn trong thành phố cần đến Ủy ban Nhân dân Thành phố báo cáo thành tích sản xuất cả năm.
Đoàn đại biểu công nhân khiêng một tấm hồng thiệp báo công to bằng hai cánh cửa, trống kèn vang dội, từ cổng xưởng rầm rộ tiến về trụ sở chính quyền.
Đoàn người báo công nối dài không dứt, cả thành phố Tân Giang rộn ràng tiếng trống tiếng chiêng, cờ đỏ bay phấp phới, người dân đổ ra đầy đường mừng rỡ reo hò.
Cảnh tượng náo nhiệt như thế tất nhiên không thể thiếu Diệp Mãn Chi và Lâm Thanh Mai, hai người còn dậy sớm tới đứng chờ dưới toà nhà văn phòng nhà máy, chiếm được chỗ đẹp nhất.
Nhưng hôm đó nhà máy phải bàn giao một lô vật tư quân dụng quan trọng. Để không ảnh hưởng đến tiến độ, đoàn báo công của nhà máy 856 buộc phải né các tuyến đường chính, đợi sau khi toàn bộ xe quân đội rời đi mới được phép khởi hành.
Diệp Mãn Chi đứng giữa đám đông dõi theo từng chiếc xe tải quân sự màu xanh lá lần lượt rời khỏi nhà máy.
Ngay khi chiếc xe cuối cùng cũng chuẩn bị lăn bánh, tiếng hò reo của mọi người suýt nữa thì bật ra khỏi cổ họng thì bất ngờ chiếc xe đó phanh kít lại ngay khoảng sân trống trước cổng nhà máy.
Tài xế từ buồng lái nhảy xuống hướng về phía cổng nhà máy nghiêm trang giơ tay chào theo kiểu quân đội.
Mọi người lập tức nhìn theo ánh mắt anh ta.
Một người đàn ông cao lớn khoác áo dạ của sĩ quan, bên hông đeo súng từ trong tòa nhà bước ra. Dáng đi thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ, sau lưng còn theo sau bảy tám binh lính vũ trang đầy đủ.
Người đàn ông bắt tay tạm biệt với Giám đốc Thẩm rồi bước nhanh xuống bậc thềm. Đôi giày da đen giẫm lên lớp tuyết trắng dày đặc dẫn đầu chui vào ghế phụ phía trước.
Những binh lính còn lại cũng nhanh nhẹn nhảy lên thùng xe phía sau theo cách huấn luyện bài bản.
Chỉ mất chưa tới một phút, chiếc xe đã khởi động lại, gầm rú rời khỏi tầm mắt mọi người.
Ngoại trừ mấy chiến sĩ gác ở chốt canh thì đây là lần đầu tiên Diệp Mãn Chi tiếp xúc gần với quân nhân và vũ khí như vậy.
Cái cảm giác uy nghiêm và áp lực toát ra từ họ khiến tim người ta chợt đập lệch nhịp, bản năng khiến cô nín thở.
Cô nghe có người trong đám đông thì thầm: “Người đi phía trước chính là đại diện quân đội mới được điều về nhà máy cách đây không lâu – Trung đoàn trưởng Ngô.”
Nhà máy 856 là xí nghiệp trực thuộc trung ương, diện tích rộng chẳng kém gì một huyện nhỏ. Người nhà nhân viên mà tình cờ gặp được lãnh đạo nhà máy thì khả năng đó chẳng cao hơn gặp được huyện trưởng là bao.
Lần thứ hai Diệp Mãn Chi gặp lại Trung đoàn trưởng Ngô Tranh Vinh đã là mấy tháng sau đó.
Khi ấy lão Diệp đang tăng ca triền miên trong nhà máy, cả tuần không thể về nhà.
Cô làm theo sự chỉ thị của đồng chí Thường Nguyệt Nga mang quần áo sạch tới cho ông thay.
Nhà máy sản xuất quốc phòng được canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài không được phép vào xưởng, cô bèn ôm bọc quần áo đến khu vực đăng ký ở cửa xưởng.
Vừa rẽ qua góc tường nhà xưởng, cô đã chứng kiến một cảnh tượng khiến bản thân sợ hãi đến lạnh sống lưng.
Phía trước bỗng vang lên tiếng súng, hai nhân viên bảo vệ đang áp giải một người đàn ông trung niên từ xưởng đi ra.
Chân trái của người đàn ông đó bị thương, bước đi tập tễnh. Nền xi măng đã bị máu đỏ sẫm nhỏ giọt nhuộm thành từng vết loang lổ.
Ngô Tranh Vinh đi phía sau nói với trưởng phòng bảo vệ: “Người này giao cho Trưởng phòng Lý, hắn đã nắm được một phần dữ liệu và bản vẽ quan trọng, Trưởng phòng Lý nhất định phải canh chừng cẩn thận.”
“Ngài yên tâm, tôi sẽ cho người thẩm vấn suốt đêm. Nếu hắn dám bỏ trốn thì cái chân còn lại cũng khó giữ.”
Ngô Tranh Vinh dường như không hài lòng với câu trả lời ấy, khóe môi hơi nhếch lên nhưng lời nói thì lạnh lùng đến cực điểm:
“Nếu phát hiện có ý đồ đào tẩu, lập tức bắn chết tại chỗ. Tôi sẽ viết báo cáo giải trình với cấp trên.”
Nghe vậy, trán người đàn ông bị áp giải giật mạnh, gân xanh nổi rõ.
Cách đó không xa, Diệp Mãn Chi dù biết bản thân không phải đối tượng bị đe dọa nhưng vẫn bị sự nhẫn tâm lạnh lùng trong câu nói đó dọa cho run rẩy.
Khoảnh khắc người kia bóp cò súng vẫn cứ tua đi tua lại trong đầu cô, hình ảnh đáng sợ đó không ngừng tái hiện.
Ngay lúc ấy, Ngô Tranh Vinh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hướng thẳng về phía cô.
Ánh nhìn sắc lạnh như xét nét ấy khiến Diệp Mãn Chi bất chợt có cảm giác như đang đối mặt với hiểm nguy thực sự.
Dù đối phương sở hữu một gương mặt đẹp đến kinh diễm, cô vẫn hoàn toàn không có dũng khí thưởng thức – chỉ dám đứng chết trân tại chỗ vài giây rồi không chút do dự mà xoay người bỏ chạy.