“Đôi dây chuyền sản xuất đó đã dùng mười năm rồi, là đồ người ta thải loại không cần nữa. Lúc đi thương lượng giá với họ mặt tôi nóng bừng cả lên.”
Nghĩ đến hoàn cảnh lúc đó, cô chỉ có thể cắn răng mà thương lượng.
Biết rõ là lạc hậu nhưng không dám nói ra, chỉ có thể về nhà than với Ngô Tranh Vinh vài câu.
Phàn Trúc nói: “Nhưng chính quyết định của ngài lúc đó đã giúp ti vi đến được với mọi nhà.”
Diệp Mãn Chi lắc đầu, khách quan nói: “Đó không phải là quyết định của riêng tôi. Việc mua dây chuyền sản xuất phải dùng đến ngoại tệ, trong tay xí nghiệp thì lấy đâu ra nhiều ngoại tệ như vậy? Khi đó Nhà máy Ánh Dương được tỉnh hỗ trợ mạnh mẽ, còn nhận được viện trợ từ Nhà máy thiết bị truyền thanh Quảng Châu và Nhà máy điện tử số Tám Thiên Tân. Hai dây chuyền đó là kết quả của sự chung tay từ ba tỉnh thành.”
Ti vi hiệu Ánh Dương đã ghi một dấu ấn đậm nét trong lịch sử của Tân Giang.
Tân Giang trước nay luôn lấy phát triển công nghiệp nặng làm chủ đạo, về mặt công nghiệp nhẹ thì không có các thương hiệu nổi tiếng toàn quốc như Vĩnh Cửu, Bắc Kinh, Quang Minh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT