Cung Thanh Niên thành phố là một tòa nhà trắng kết hợp giữa phong cách Đông Âu và Tây Âu.
Thời kỳ đầu xây dựng, do kinh phí eo hẹp, Diệp Mãn Chi cùng các bạn học đã hưởng ứng lời kêu gọi “lao động gian khổ, tự lực cánh sinh” của Thành đoàn, tham gia lao động tình nguyện ở công trường hơn một tháng.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến tham quan thành quả lao động của chính mình.
Sau khi soát vé ở cổng, cô lên lầu tham quan phòng khiêu vũ, phòng trò chơi, phòng triển lãm rồi còn đứng trước mấy tấm áp phích khổ lớn của các vũ công Liên Xô hồi lâu.
Mãi cho đến khi gần đến giờ hẹn cô mới thôi lang thang, hít một hơi thật sâu rồi xếp hàng bước vào khán phòng.
Ghế khán giả đã kín hơn phân nửa, Diệp Mãn Chi đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng quân phục xanh nào, đành theo vé tìm chỗ ngồi của mình.
Tầng một, hàng 8, ghế 16.
Ánh đèn chiếu xuống hàng ghế không quá sáng, cô cầm vé, bước từng bậc thang đếm đến hàng thứ tám.
Đang định theo số sau lưng ghế tìm ghế số 16 thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của một đồng chí nam ngồi sát lối đi.
Ánh nhìn của người ấy dừng lại trên gương mặt cô một thoáng sau đó đứng dậy xác nhận:
“Đồng chí Diệp Mãn Chi?”
Giọng nói trầm thấp mang theo vẻ dịu dàng đặc biệt.
Diệp Mãn Chi chỉ cảm thấy như có bóng râm phủ xuống từ trên cao, ngẩng đầu nhìn rõ gương mặt đối phương, cô siết chặt tay rồi nhoẻn miệng cười chào hỏi:
“Chào Ngô đoàn trưởng, anh đợi lâu chưa?”
“Tôi cũng vừa đến,” Ngô Tranh Vinh nghiêng người nhường chỗ, “Mời ngồi.”
Hôm nay anh thay quân phục nghiêm nghị bằng áo sơ mi và quần tây, ánh mắt chừng mực, phong thái nhã nhặn, vẻ ngoài lại tuấn tú thư sinh, người không biết nội tình nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ anh là giảng viên trẻ ở một trường đại học nào đó.
Chỉ có điều súng chưa lên đạn vẫn nguy hiểm, gươm đã tra vỏ vẫn sắc bén như thường.
Có lẽ do ấn tượng ban đầu quá sâu sắc nên dù đối phương có vẻ ôn hòa, Diệp Mãn Chi vẫn luôn căng thẳng trong lòng khi đối diện Ngô đoàn trưởng.
Sự lúng túng như giọt mực nhỏ vào nước trong lan ra thành vệt nhanh chóng bao trùm không khí giữa hai người.
Không khí rơi vào trầm mặc lúng túng.
Thấy đôi tay đặt trên đùi cô đang siết chặt vào nhau đầy bất an, Ngô Tranh Vinh trầm ngâm chốc lát rồi đưa cho cô một tấm thiệp trông như thư mời.
“Đây là chương trình biểu diễn tối nay, cô có thể xem trước có tiết mục nào mình thích không.”
Diệp Mãn Chi liếc mắt nhìn những khán giả khác, không thấy ai có tờ chương trình như vậy, không khỏi hỏi:
“Ngô đoàn trưởng, anh lấy tờ chương trình này ở đâu vậy?”
Cô cũng muốn giữ lại một tờ làm kỷ niệm.
“Tôi xin từ nhân viên. Những buổi biểu diễn lớn thế này thường có chuẩn bị sẵn chương trình.”
Ngô Tranh Vinh nói với giọng thản nhiên, “Cô cứ giữ lấy.”
Diệp Mãn Chi vội vàng cảm ơn một cách lễ phép, khóe mắt cong lên thành hình vòng cung xinh xắn.
Dung mạo của cô thừa hưởng từ bà ngoại ở vùng Giang Nam, đường nét dịu dàng hài hòa, xinh đẹp nhưng không sắc sảo, mang vẻ thanh thuần như nước non yên bình.
Khi im lặng trông chẳng khác gì một cô gái nhỏ có khí chất điềm đạm.
Vì vậy với lời khen của bà mối rằng cô “hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ngoan ngoãn”, Ngô Tranh Vinh sau khi gặp mặt cũng không hề nghi ngờ chút nào.
Thực ra từ sau khi anh được điều trở về Tân Giang công tác, ông nội đã giúp anh chọn lựa hơn mười cô gái đồng chí trẻ tuổi phù hợp.
Hầu hết những người đó đều có khí chất tương tự như cô Tiểu Diệp này, đều mang dáng dấp hiền thục dịu dàng, đúng chuẩn làm dâu nhà họ Ngô.
Con gái dịu dàng đảm đang chẳng có gì không tốt nhưng anh không muốn trong nhà họ Ngô lại có thêm một người vợ chỉ biết xem sắc mặt chồng mà sống nữa.
Vì thế sau khi gặp một cô con gái của bạn vong niên, Ngô Tranh Vinh liền không muốn tiếp tục mấy cuộc xem mắt giống nhau như đúc kia nữa.
Không ngờ ông cụ lại lén lút đến đơn vị của anh nhờ tổ chức ra mặt giúp anh giải quyết vấn đề cá nhân.
Còn buổi gặp mặt do tổ chức sắp xếp này ở một mức độ nào đó đã tương đương với nhiệm vụ chính trị, không dễ gì từ chối vô cớ…
Ngô Tranh Vinh nghiêng đầu nhìn sang cô gái bên cạnh. Đối phương đang cúi đầu chăm chú nghiên cứu tờ chương trình chỉ có một trang giấy, tóc đuôi ngựa uốn lượn buộc sau gáy để lộ phần cổ thon dài và chiếc cằm thanh tú.
Dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh nhưng ánh mắt anh lại dễ dàng nhìn ra sự bối rối ẩn giấu trong đó.
Cô lúc này hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh cô gái nhỏ đứng trước cổng xưởng, tay ôm bọc đồ hoang mang bất an ngày hôm ấy.
Nghĩ đến việc cô vừa mới tốt nghiệp cấp ba, còn nhỏ hơn cả cô em gái út của anh một tuổi, Ngô Tranh Vinh liền vẫy tay gọi một nhân viên đang mang hộp giữ nhiệt phía trước mua một chai nước ngọt ướp lạnh đưa cho cô.
Rồi anh cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất có thể nói:
“Chủ tịch hội phụ nữ nhà máy – đồng chí Diêu hôm qua mới nhắc đến chuyện chúng ta sẽ gặp mặt hôm nay. Thời gian hơi gấp, không biết đồng chí đã tìm hiểu gì về tôi chưa?”
Trong lòng Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, ba và chị cả nhà tôi gần như đã điều tra đến ba đời tổ tiên anh rồi đấy, làm sao mà tôi lại không biết chứ!
Nhưng cô cũng hiểu rõ, màn giới thiệu thông tin cá nhân này là một phần không thể thiếu trong buổi gặp mặt.
Vì thế cô gật đầu đáp:
“Nghe nói anh cũng là người bản địa ở Tân Giang, mấy năm trước vẫn đang công tác cách mạng bên ngoài, mãi đến năm ngoái mới được điều về Nhà máy 656 làm đại diện quân đội thường trú…”
Ngô Tranh Vinh khẽ mỉm cười sửa lại:
“Nói chính xác thì tôi chỉ tạm thời giữ chức đại diện quân đội. Đồng chí Vương – người tiền nhiệm – là một lão cách mạng, vì lý do sức khỏe nên được điều chuyển đi nơi khác. Với tuổi tác và thâm niên của tôi vẫn chưa đủ điều kiện để đảm nhiệm chức danh chính thức của Nhà máy 656 nên hiện tại chỉ là tạm thay thế mà thôi.”
“À…”
Diệp Mãn Chi cầm chai nước ngọt trong tay ngẩn ra, chẳng hiểu sao anh lại phải giải thích những điều này với cô.
Cô muốn thông qua lời nói để quan sát biểu cảm của Ngô đoàn trưởng nhưng vì một số lý do không mấy đáng tự hào, cô chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng quá đỗi nổi bật của anh rồi vội vàng ngồi thẳng lại.
Chỉ nghe Ngô Tranh Vinh tiếp tục nói:
“Nếu trung ương cử được người phù hợp hơn, nhanh thì nửa năm, chậm thì hai năm nữa sẽ có người đến thay thế vị trí của tôi.”
Diệp Mãn Chi bỗng như được khai sáng, liền hỏi:
“Lúc đó anh sẽ quay lại Tổng cục Hậu cần ạ?”
“Có lẽ là vậy.”
Diệp Mãn Chi khẽ gật đầu vẻ như đang suy nghĩ.
Trước đó ba cô cũng từng nhắc đến chuyện này nhưng mọi người đều đương nhiên cho rằng Ngô đoàn trưởng sẽ thuận lợi chính thức nhận chức và ở lại Tân Giang lập nghiệp.
Nếu biết trước anh có khả năng sẽ rời đi, e rằng ba cô đã không sắp xếp cuộc gặp mặt lần này.
Cô lén nhìn sang Ngô đoàn trưởng bên cạnh – người đang giữ vẻ điềm nhiên như không – trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Những đối tượng xem mắt trước kia chẳng lẽ cũng đều bị phong cách “nói thật thà đến mức dọa người” này của anh làm cho chạy mất dép?
Hai người trò chuyện đôi chút về tình hình cá nhân, không lâu sau đã nghe thấy chuông báo hiệu khai mạc buổi biểu diễn.
Tiết mục mở màn là điệu múa polka do nghệ sĩ công huân Xitnikova của Liên Xô biểu diễn cùng nhóm diễn viên trẻ. Giai điệu vui tươi, biên đạo mới mẻ.
Ngô Tranh Vinh dường như rất yêu thích những tiết mục ca múa như vậy, tư thế ngồi thoải mái nhàn nhã, ngón tay còn theo tiết tấu mà khẽ gõ lên tay vịn.
Diệp Mãn Chi cũng dần dần bị cuốn vào bầu không khí vui tươi của buổi biểu diễn.