Trước mặt con gái, Thường Nguyệt Nga vẫn tỏ ra bình thường như mọi ngày nhưng tối hôm đó khóe miệng bà lại mọc liền ba cái mụn nước to tướng.

Diệp Thủ Tín dùng ngón tay chấm dầu mè bôi lên miệng bà, vừa làm vừa khuyên nhủ:
“Có đứa Nhị Nha là đủ rồi, anh không thể nào lại gả thêm một đứa con gái nữa vào cái hố lửa nhà họ Từ đâu. Em đừng lo lắng chuyện đó nữa.”

“Ôi, em lo không phải chuyện này!” – Thường Nguyệt Nga che miệng, nói – “Lai Nha tìm việc cả tháng nay rồi! Dạo này còn đang chạy khắp nơi dò hỏi đơn vị tuyển người đấy!”

“Vậy thì sao, tìm việc từ từ là được mà! Con bé giờ tốt nghiệp rồi, không cần đóng học phí nữa, làm gì cũng là kiếm tiền, anh thấy thế là mãn nguyện lắm rồi.”

“Anh từng thấy con bé siêng năng như thế bao giờ chưa!” – Thường Nguyệt Nga thở dài một hơi – “Em thấy nó là bị nhà họ Chu làm tổn thương, giờ đang muốn cố gắng để hơn thua với cái nhà đó thôi!”

Ở thời buổi này, con gái có bằng tiểu học cấp cao hay sơ trung là đã đủ lắm rồi.

Lai Nha vốn không phải đứa mê học, bắt nó dậy sớm đi học còn khó hơn lùa trâu ra đồng.

Nhưng con bé từ nhỏ đã ranh ma, phát hiện ba nó không bắt chị Hai với anh Ba – là những người vẫn đang đi học – phải làm việc nhà nên nó cũng ráng học từ tiểu học đến hết cấp hai.

Tốt nghiệp sơ trung mà không muốn đi làm, nó lại tiếp tục học lên cấp ba.

Sắp tốt nghiệp cấp ba thì lại tính chuyện đi Liên Xô du học, một phần cũng là vì không muốn đi làm sớm.

Một đứa lười nhác, sợ cực như thế mà nay lại phấn đấu học hành, chắc chắn là bị đám người nhà họ Chu khinh thường quá đáng nên mới tức mà hăng lên!

Thường Nguyệt Nga nghiêng tai nghe động tĩnh trên giường treo, xác định cháu trai đã ngủ bèn hạ giọng nói nhỏ:
“Mẹ của Từ Đại Quân tuy không được ai ưa nhưng hôm nay bà ta cũng khiến em được thức tỉnh. Việc làm có thể chưa tìm được ngay, hay là mình tranh thủ tìm đối tượng cho con gái trước đi, để nó phân tán tinh thần một chút!”

“Con út mới hủy hôn chưa đến hai tháng, lại còn nhỏ tuổi, tìm đối tượng cái gì mà vội!”

“Sao lại không vội! Em nghe nói nhà họ Chu đang tìm đối tượng cho Chu Mục rồi, vậy tại sao con gái mình không thể tìm một người khác chứ!”

Những lời bàn tán trong viện về hai nhà họ Thường Nguyệt Nga đã nghe không ít. Mỗi lần nghe được là bà lại phải đấu khẩu một trận cho ra trò.

Cũng vì thế mà bà bị gán mác là “mụ chanh chua” mới nổi trong viện, thật chẳng hiểu nổi sao mọi chuyện lại thành ra như vậy!

Diệp Thủ Tín nghe vợ lầm bầm, trầm ngâm hồi lâu rồi đột ngột bật dậy khỏi giường.

“Vài hôm trước anh nghe lão Trần bên Ban Xây Dựng nói tổ chức đang định giới thiệu đối tượng cho Ngô Tranh Vinh, hay là để con gái mình thử xem?”

Thường Nguyệt Nga nghi hoặc hỏi:
“Ngô Tranh Vinh là ai thế?”

“Chính là đại diện quân đội đóng tại xưởng 656 của chúng ta đó! Là người đứng đầu phòng đại diện quân sự!”

Vừa nghe ba chữ “đại diện quân đội”, ánh mắt Thường Nguyệt Nga lập tức sáng bừng, tò mò hỏi tiếp:
“Em nghe người trong viện nói đại diện quân đội mới tới là một soái ca, còn đẹp trai hơn cả Hứa Kế Sinh trong đoàn kịch, có thật không vậy?”

Đại diện quân đội là do năm ngoái điều từ Bắc Kinh đến, vì có lời đồn về vẻ ngoài tuấn tú nên chưa đến một tuần đã nổi danh khắp nơi.

Ngay cả người nội trợ như bà cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.

Diệp Thủ Tín tặc lưỡi:
“Cũng chỉ là hai con mắt, một cái miệng, đẹp thì có ích gì! Đàn ông quan trọng là phải có năng lực, nuôi nổi gia đình! Đồng chí Ngô đoàn trưởng này là người được lãnh đạo Tổng cục Hậu cần đích thân điểm danh, đặc biệt điều về nhà máy mình. Đại diện quân đội đóng tại xưởng 656 không phải chỉ nhờ vào cái mặt đẹp mà đứng vững được đâu, phải có thực lực thật sự!”

Không giống như nhiều sĩ quan xuất thân nông dân, chữ nghĩa không được bao nhiêu, Ngô Tranh Vinh là người có học thức, từ bỏ bút sách để đi lính.

Trước đây đại diện quân đội tại nhà máy chỉ phụ trách thúc tiến độ hàng quân dụng, ký tên xác nhận nghiệm thu.

Còn đại diện quân đội bây giờ thì có quyền đề xuất cải tiến sản phẩm, nâng cao chất lượng giao hàng.

Lúc mới về nhà máy chưa đầy một tháng, anh đã dám bắt lỗi một nửa số sản phẩm quân dụng của xưởng, vì vậy quan hệ với tổng kỹ sư công trình và phó giám đốc kỹ thuật cực kỳ căng thẳng. Nếu không có bản lĩnh thật, chắc đã bị người ta tìm cách ép quay về Bắc Kinh rồi.

Qua nửa năm quan sát, quả thực Ngô đoàn trưởng rất vững tay về mặt kỹ thuật. Nghe nói ông nội ruột của anh chính là viện trưởng Ngô của Học viện Công nghiệp lớn nhất tỉnh.

Thường Nguyệt Nga nghe chồng giới thiệu, ánh sáng trong mắt dần tắt, chỉ cảm thấy ông già nhà mình thật mơ mộng viển vông.

“Chuyện hôn sự với Chu Mục đã khiến người trong viện xì xào bàn tán sau lưng là nhà mình ham trèo cao. Nếu giờ lại để Lai Nha đi xem mắt đại diện quân đội thì cái danh trèo cao ấy coi như đóng đinh luôn rồi!”

Diệp Thủ Tín không thích nghe mấy lời như vậy.

Con gái ông có tài có sắc, tại sao lại không thể tìm một người tốt chứ!

“Lúc trước chẳng phải là cái nhà họ Chu trèo cao gả vào nhà mình đấy à! Hơn nữa trèo cao thì sao? Nếu Lai Nha mà tìm một người còn thua cả Chu Mục thì người ta lại bảo đối tượng của con gái mình càng ngày càng kém!”

Con gái lớn là tự mình quen đối tượng, con thứ là do bà ngoại giới thiệu.

Lần này con út hủy hôn, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Thủ Tín có đất dụng võ!

Ông càng nghĩ càng thấy Ngô Tranh Vinh tướng mạo đường hoàng, phong thái bất phàm. So với cô con gái lanh lợi xinh xắn nhà ông, đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa!

So với cái thằng nhóc non nớt Chu Mục, đúng là hơn đứt cả trăm lần!

Giờ đây mọi điều kiện đều đã sẵn sàng, chỉ thiếu một cơn gió đông. Hai người họ muốn thành hôn thì chỉ còn thiếu… bước làm quen mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play