Khi các bạn cùng lớp lần lượt đến đơn vị mới nhận việc, Diệp Mãn Chi lại không vội liên hệ đơn vị, phần lớn thời gian đều ở nhà.

Nhà cô có kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, đối với một gia đình lớn mười một người mà nói thì đúng là hơi chật chội.

Nhưng hai chị gái đã lấy chồng ra ngoài, anh năm cũng đã dọn ra ngoài sống, chỉ còn mấy người còn lại, chen chúc một chút vẫn đủ chỗ.

Bố mẹ cô ở phòng nhỏ với đứa cháu trai, căn phòng lớn thì xây một bức tường ngăn ở giữa, bên đông là chỗ ở của anh ba và chị dâu, còn bên tây là phần của cô.

Trong căn phòng không lớn ấy, giường sưởi, bàn ghế, tủ đầu giường, cái gì cần cũng đều có đủ.

Cô mỗi ngày ở trong phòng gảy đàn, theo Thường Nguyệt Nga đi mua đồ ăn, thỉnh thoảng đến đoàn kịch xem chị cả biểu diễn, rảnh rỗi thì đến thăm chị hai đang mang thai.

Hoặc là sáng làm tối nghỉ hoặc là ăn no rồi ngủ cả ngày — cô thật lòng cảm thấy không phải đi làm cũng rất tốt, cuộc sống như vậy cô có thể sống cả đời!

Cho đến một ngày cô lại lại lại nhìn thấy những hàng chữ vàng lấp lánh trên trán chị dâu ba——

【Diệp Mãn Chi sao còn chưa chịu tìm việc vậy? Dựa theo cái tính vừa tham ăn vừa lười của cô ta, chẳng lẽ định bám luôn ở nhà không chịu đi?】

【Thế thì chẳng bằng gả vào nhà họ Chu đi, ít ra còn có thể đi làm mấy năm, đẻ xong đứa con thì từ từ giống Diệp lão Tứ, nằm ăn bám, không có chuyện gì cũng gây chuyện...】

Diệp Mãn Chi: “……”

Vội vàng cắn một miếng bánh gạo Trường Bạch trấn an lại bản thân.

Sau một thời gian thích nghi, cô đã dần tiếp nhận sự khác người của chị dâu ba.

Hồi nhỏ cô từng nghe rất nhiều truyền thuyết kỳ dị, thậm chí còn từng được bà đồng gọi hồn trấn vía. Dựa vào kinh nghiệm mê tín phong phú mà nông cạn của bản thân, cô phán đoán rằng chị dâu ba tám phần là bị hồ ly tinh hay tinh quái gì đó quấn lấy rồi!

Tuy nhiên đối phương suốt ngày nói cô là “yêu tinh phá hoại gia đình”, còn chê cô vừa lười vừa tham ăn, phá phách đủ thứ... chuyện này thì Diệp Mãn Chi cực kỳ bất mãn!

Được rồi, dạo gần đây đúng là vì cô mà trong nhà chẳng được yên ổn cho lắm.

Cô hủy hôn với con trai Phó xưởng trưởng, lại không có công việc, không ít người sau lưng cười nhạo nhà họ Diệp, có kẻ không biết điều còn chạy tới trước mặt người nhà hỏi han khiến ai cũng thấy khó chịu vô cớ.

Hơn nữa cô phát hiện chị dâu ba sau khi đổi việc dường như đang viết lách sáng tác gì đó, mà môi trường trong nhà này đúng là không thuận lợi để người ta viết lách cho lắm.

Nghĩ đến việc anh ba có khả năng sẽ phải ly hôn ba lần vì mình, Diệp Mãn Chi lập tức dập tắt hết mấy cái suy nghĩ muốn giành giật hay tranh đua gì đó.

Ăn nốt miếng bánh gạo Trường Bạch cuối cùng trong hộp sắt, cô vỗ vỗ lớp đường trắng dính trên tay, hiếm khi nảy ra chút chí tiến thủ quyết định phải nhanh chóng tìm việc làm!

Sức một người thì có hạn, Diệp Mãn Chi lập tức huy động cả nhà giúp cô để ý thông tin tuyển dụng.

Cô còn đặc biệt chạy đến đơn vị của anh rể cả, nhờ anh rể giúp một tay.

Nhưng phần lớn các đơn vị đều đã tổ chức thi tuyển công nhân từ trước khi cô tốt nghiệp trung học.

Chỉ còn lác đác vài nơi tuyển dụng thì hoặc là quá xa nhà, hoặc là chỉ tuyển nam giới, cô tất bật suốt hơn một tháng trời mà vẫn không thu được kết quả nào.

“Thông gia à, đứa cháu trai này của tôi thật sự không có điểm gì chê cả, trong nhà chỉ có mỗi mình nó là con trai, sau này gia sản chẳng phải đều thuộc về nó sao!”

Diệp Mãn Chi vừa từ bên ngoài trở về đã nghe thấy bà Từ đang nói khoác đến mức khoa trương.

Từ sau khi được lo xong giấy phép kinh doanh tiệm may, bà Từ đơn phương “tuyệt giao” với nhà họ Diệp mấy tháng nay, vậy mà giờ lại đang ngồi trong phòng khách nhà họ Diệp nói thao thao bất tuyệt, không rõ lần này lại là vì chuyện gì...

Thường Nguyệt Nga không nghe thấy tiếng mở cửa, lạnh nhạt ngắt lời bà Từ đang thao thao bất tuyệt:
“Chúng tôi không định để con gái lấy chồng sớm như vậy, chuyện này bà đừng nhắc đến nữa.”

“Con gái mười tám tuổi không còn là sớm đâu! Qua mất cơ hội này rồi, sau này chưa chắc đã tìm được nhà nào có điều kiện tốt thế đâu!” – bà Từ ra vẻ kiêu ngạo, trong lời còn mang rõ ý khinh thường.

Thường Nguyệt Nga vẫn giữ thái độ dứt khoát từ chối một cách lịch sự.

Bà đã từng gặp đứa cháu trai mà bà Từ nói đến – mới tốt nghiệp tiểu học, mặt mũi chuột chít lại còn có năm bà chị gái ở trên đầu.

Bất kỳ điểm nào trong ba điều đó bà cũng đã không ưng ý rồi, huống chi cậu ta còn gom đủ cả ba.

Thế nhưng chị dâu tư lại kéo tay bà nhỏ giọng khuyên:
“Mẹ à, bà thông gia có lòng tốt làm mối cho em út, hay là ta cứ nghe bà ấy nói cụ thể đã? Dù gì em út sớm muộn cũng phải lấy chồng, thêm một lựa chọn cũng không thiệt gì.”

Thẩm Lượng Muội (chị dâu Tư) giờ thật sự là mong em chồng nhanh chóng lấy chồng cho rảnh nợ.

Nhà họ Diệp có bốn người con lớn: hai con gái là Mãn Kim, Mãn Ngọc, hai con trai là Mãn Đường, Mãn Quế, tất cả đều đã lập gia đình.

Chồng cô ta – Diệp Mãn Quế – lại là người kém cỏi nhất trong bốn anh chị em.

Học hành ít, không có việc làm đàng hoàng, từ sau khi cả nhà dọn vào khu nhà tập thể, vợ chồng cô ta phải chen chúc sống trong phòng khách nhỏ này.

Buổi tối ghép tạm bốn cái ghế lại đặt lên mấy tấm ván gỗ để làm giường, ban ngày lại tháo ra để người khác còn có chỗ sinh hoạt trong phòng khách.

Mỗi ngày đều phải ghép giường rồi lại tháo giường lặp đi lặp lại, đến con trai cũng không thể tự chăm được, cuộc sống thật sự chẳng có gì thú vị.

Ban đầu em chồng được ở riêng một phòng, cô ta dù có chút ghen tị nhưng vẫn không nói gì, dù sao thì em chồng cũng sắp gả vào nhà Phó xưởng trưởng, cô ta còn trông mong em ấy giúp giới thiệu cho chồng mình một công việc tử tế.

Thế mà không biết em chồng bị trúng tà gì, dạo trước cứ khăng khăng đòi hủy hôn với nhà họ Chu.

Không chỉ phá hỏng một mối nhân duyên tốt mà còn làm mất luôn công việc tốt mà cô có cầu cũng không được.

Chuyện đã đến nước này, Thẩm Lượng Muội cũng không muốn nhịn thêm nữa. Cô ta và chồng đã tưởng tượng xong xuôi cả cách bày trí phòng rồi, chỉ chờ em chồng nhanh chóng lấy chồng dọn ra ngoài thôi.

Loại con gái bị hủy hôn như thế này thực ra lại càng dễ kiếm chồng. Những người quá tốt thì hơi khó nhưng loại vừa vừa thì nhan nhản.

Ví dụ như đứa cháu trai của bà Từ đang ngồi trước mặt đây.

Thấy có người trong nhà họ Diệp đứng về phía mình, bà Từ lập tức lấy lại tự tin, ngồi thẳng lưng giở giọng kiêu căng ra.

“Thông gia à, tôi biết chị nghĩ thế nào. Con gái út nhà chị có học thức, dung mạo cũng được, mấy người trong nhà đều muốn gả nó vào nhà quyền quý. Nhưng nếu không có chuyện hôn ước từ nhỏ kia thì nghĩ cao một chút còn nói được. Nhưng bây giờ khác rồi! Dù sao nó cũng là con bé từng bị hủy hôn, nếu là thời phong kiến thì đã bị đưa vào chùa rồi, giờ có người chịu đến hỏi cưới, chị cũng đừng kén cá chọn canh nữa!”

“Bà còn muốn đưa con gái tôi vào chùa sao?”

Thường Nguyệt Nga lập tức nổi giận, chụp lấy cây chổi cạnh giường định đuổi bà ta ra ngoài.

Sai là do nhà họ Chu, không biết xấu hổ cũng là bọn họ, vậy mà cuối cùng con gái bà lại phải chịu sự chỉ trích và đánh giá của người ngoài!

Thường Nguyệt Nga càng nghĩ càng tức, không thèm để ý đến lời can ngăn của con dâu, tức giận xô đẩy bà Từ ra khỏi cửa.

Khi đẩy đến cửa thì bỗng nghe con gái út cất tiếng lanh lảnh: “Bác ơi, bây giờ đã là xã hội mới rồi, sao bác cứ nhớ mãi không quên thời phong kiến thế? Xã hội cũ có gì hay đâu mà khiến người ta cứ nhung nhớ vậy ạ?”

Bà Từ bị đẩy loạng choạng, vịn vào khung cửa mà mắng: “Ai nhớ gì xã hội cũ chứ! Đừng có xuyên tạc lời tôi!”

Nếu không phải vì cháu trai cầu xin bà ta làm mối thì bà còn lâu mới muốn rước cái đứa con gái miệng lưỡi lanh lợi này về nhà.

“Đã vậy thì bác nên nói những lời phù hợp với xã hội mới đi chứ! Bác từng thấy người ta ly hôn rồi vẫn tái hôn mà, cháu chỉ là bị hủy hôn thôi thì có là gì! Nếu không thì bác đâu có đến nhà cháu làm mối phải không?”

Bà Từ nhìn thì có vẻ không đáng tin nhưng cũng biết điều. Bà đến là để làm mối cho cháu trai, đương nhiên không thể thật sự đắc tội người ta được.

Mắng vài câu cho hả giận rồi cũng hạ giọng lại.

“Tôi đâu có ý xem thường gì cháu, chỉ là nói sự thật thôi mà? Cháu trai lớn nhà tôi tốt lắm, có công việc ổn định, không chê cháu từng bị hủy hôn cũng không có đơn vị công tác. Nhưng chuyện này tôi cũng không nói nhiều với con gái, phải để người lớn trong nhà bàn bạc.”

Thấy bà ta tự tin như vậy, Diệp Mãn Chi lóe lên tia giảo hoạt trong mắt rồi hỏi bằng giọng ngập ngừng:
“Bác ơi, chuyện bác đến làm mối cho cháu trai kia Từ Tiểu Thắng có biết không ạ?”

Bà Từ có chút khó hiểu: “Tôi nói với nó làm gì?”

“Ấy——”

Diệp Mãn Chi ra vẻ thẹn thùng sửa lại tóc mái rồi hai tay đan chặt xoắn lấy nhau…
Cô diễn hết mọi biểu cảm ngại ngùng có thể nghĩ đến.

Cuối cùng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Hồi trước Từ Tiểu Thắng còn nói muốn theo đuổi cháu đấy nhưng cháu không đồng ý. Nếu giờ cậu ấy biết bác giới thiệu anh họ cậu ấy cho cháu thì chắc sẽ đau lòng lắm…”

“……” Bà Từ trừng mắt: “Không thể nào! Loại chuyện này không được đem ra đùa đâu!”

Diệp Mãn Chi tỏ vẻ bối rối, liếc mắt nhìn bà ta rồi e thẹn nói:
“Ấy, chuyện này… bác cứ coi như cháu đùa thôi ạ.”

Bà Từ: “……”

Bị thái độ này làm cho hoang mang.

Rốt cuộc là thật hay giả?

Dù nghe có vẻ vô lý nhưng bà ta thật sự không dám chủ quan.

Lần trước Diệp Mãn Chi lấy được giấy phép kinh doanh tiệm may là nhờ Từ Tiểu Thắng lén lấy sổ hộ khẩu giúp!

Nghĩ đến đây, bà ta lập tức mất hết ý định làm mối, vội vàng nói:
“Tiểu Thắng chắc chỉ nói đùa thôi,” rồi hấp tấp chạy về nhà tìm người xác minh.

Chờ người đi xa, Diệp Mãn Chi quay sang cười với mẹ và chị dâu đang trố mắt kinh ngạc:
“Là nói đùa đấy ạ, hehe, con chỉ muốn chọc bà ta tức chút thôi!”

Thường Nguyệt Nga: “……”

Sau này vẫn nên để con bé tránh xa Từ Tiểu Thắng thì hơn.

Dù gì Từ Đại Quân và Từ Tiểu Thắng là anh em ruột cơ mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play