Tin tức Diệp Mãn Chi và Chu Mục cãi vã đến mức trở mặt chẳng thể giấu nổi người nhà họ Diệp.
Tối hôm đó Thường Nguyệt Nga đã bắt đầu lén lút dò hỏi tình hình.
“Vừa nãy thấy Chu Mục đứng dưới lầu đợi con, mẹ mời nó lên ngồi chơi nó còn không dám lên. Hai đứa cãi nhau rồi hả?”
“Cậu ta không phải không dám lên mà là sợ con bóc trần mấy chuyện xấu nhà cậu ta ra ấy!”
Diệp Mãn Chi vốn không phải kiểu người chịu thiệt mà im lặng, chưa đợi người nhà hỏi han cô đã chủ động kể hết ngọn ngành câu chuyện.
Lúc nói chuyện, giọng cô nghèn nghẹn, mắt sưng húp còn ngấn lệ, Thường Nguyệt Nga chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết con gái mình lần này thực sự chịu oan ức rất lớn.
Bà nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bời của con gái hỏi: “Nếu Từ Ánh Tuyết đó bị loại thì con có thể đi Liên Xô không?”
“Chắc không được đâu. Con chỉ thi vòng sơ tuyển trong trường, chưa thi vòng tỉnh.”
Thường Nguyệt Nga nghiêm mặt gật đầu rồi chửi cho hai nhà kia một trận te tua không thương tiếc.
Con gái nhà bà, bảo nó may áo, gảy đàn, hát hò, tất cả những chuyện liên quan đến đẹp đẽ bề ngoài thì chuyện gì nó cũng rành, cũng giỏi.
Còn thành tích học tập thì... thật ra cũng thường thôi.
Học mười năm trời chưa bao giờ lọt vào top ba!
Cho dù thể chất đủ điều kiện, thật sự được cho đi thi ở tỉnh thì cũng chưa chắc đậu được.
Nhà họ Chu cố tình giở trò từ vòng khám sức khỏe, phần lớn là đã sớm để mắt tới Từ Ánh Tuyết - con gái nhà vị phó kỹ sư trưởng kia, muốn nhân cơ hội này để hai người trẻ tuổi nuôi dưỡng tình cảm khi đi du học.
“Lai Nha, chuyện sau này con đừng lo nữa, chờ ba con đi công tác về mẹ nhất định bắt ông ấy giúp con đòi lại công bằng!”
“Vâng vâng, đến lúc đó nhớ gọi cả Lai Mao về nữa.”
Lai Mao là tên ở nhà của người anh thứ năm, vì hồi nhỏ tóc thưa nên mới gọi vậy.
Còn tên ở nhà của Diệp Mãn Chi là Lai Nha, do lúc nhỏ chưa mọc răng nên được đặt theo tên anh.
Hai anh em chẳng hơn kém gì nhau, đều một chín một mười, không ai cao quý hơn ai.
“Đừng khóc nữa, lát mẹ mở cho con hộp đào ngâm nhé.”
Đào ngâm là món “cao cấp” chuyên dành cho người bệnh trong nhà họ Diệp. Trẻ con mà bị ốm hay uất ức, chỉ cần ăn một hộp đào ngâm là có thể khá lên hơn nửa phần.
Diệp Mãn Chi ôm hộp đào đồng ý rất nhanh nhưng mà ba cô còn phải công tác nửa tháng mới về, cơn tức nghẹn trong lòng này làm sao cô nhịn nổi lâu đến vậy!
Vì thế ngay đêm đó cô đã ngồi vào bàn học, vừa sụt sùi vừa dốc hết vốn liếng học hành viết một bức thư tố cáo đầy đủ chi tiết gửi thẳng lên Sở Giáo dục tỉnh.
Người ký tên: Diệp Mãn Chi.
Dù chết cũng phải kéo hoàng đế xuống ngựa!
Cô chẳng làm việc gì lén lút, nhất định phải tố cáo đàng hoàng bằng tên thật!
Việc lựa chọn nhân tài cho đất nước là chuyện trọng đại, nếu hành vi gian lận khám sức khỏe bị phát hiện, nhất định sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, làm gương cho người khác!
Nói thì mạnh mẽ là thế nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện lớn như vậy, sau khi gửi thư đi, trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng thấp thỏm.
Hôm nay thì sợ viết sai địa chỉ, mai lại lo thư bị thất lạc, mốt thì sợ Sở Giáo dục không coi trọng tố cáo của mình.
Nửa tháng trời ngóng trông từng ngày, dài đằng đẵng như cả năm nhưng vẫn chẳng nhận được bất cứ hồi âm nào.
Ngay khi cô đang tính có nên viết thêm một lá thư nữa không thì Sở Giáo dục tỉnh bỗng lặng lẽ cử người đến!
Từ Ánh Tuyết mặt mày tái nhợt bị hai nhân viên dẫn thẳng tới bệnh viện tỉnh để tái khám.
Với thể trạng của cô ta, dĩ nhiên không thể nào qua được cuộc kiểm tra nghiêm ngặt như vậy.
Người họ hàng của nhà họ Chu làm việc ở khoa khám sức khỏe bị tạm dừng công tác để phối hợp điều tra.
Tư cách được cử đi Liên Xô học tập của Từ Ánh Tuyết cũng rất nhanh bị hủy bỏ.
Điều bất ngờ là — cùng với việc bị hủy tư cách, ngay cả bằng tốt nghiệp trung học của cô ta cũng bị thu hồi!
Thời điểm đó hệ thống giáo dục từ tiểu học đến trung học là “chế độ 10 năm nhất quán”, lớp 11 chính là năm cuối cùng của học sinh tốt nghiệp niên khóa đó.
Vào ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Diệp Mãn Chi vui vẻ đứng lên ghế chuẩn bị chụp ảnh tập thể. Khi quay đầu nói chuyện với Lâm Thanh Mai, cô bất ngờ nhìn thấy Từ Ánh Tuyết – đã lâu không gặp.
Đối phương đứng trong hàng của lớp bên cạnh, vóc dáng gầy gò, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt độc địa nhìn về phía cô.
Diệp Mãn Chi bị ánh nhìn đó làm cho rùng mình nhưng lập tức phản ứng lại bằng một cái trừng mắt không hề thua kém.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Lâm Thanh Mai nhỏ giọng nói: “Nghe học sinh lớp B nói hiệu trưởng Quách chỉ phát cho cô ta giấy chứng nhận đã học chứ không phải bằng tốt nghiệp, cô ta là người duy nhất trong khóa không nhận được bằng, chắc đang tức điên lên đấy!”
Nghe xong, Diệp Mãn Chi hừ lạnh một tiếng đầy mãn nguyện, nụ cười chụp trong ảnh tốt nghiệp còn rạng rỡ hơn người khác vài phần.
Chụp ảnh xong, Diệp Mãn Chi vừa nhảy xuống khỏi ghế, đang định bàn với đám bạn chuyện chèo thuyền trên sông thì bỗng có người nắm chặt cổ tay cô.
Giọng nói đầy giận dữ của Chu Mục vang lên bên tai: “Diệp Mãn Chi, cậu có ý gì? Cậu thật sự muốn hủy hôn với tôi à?”
“Đúng vậy,” Diệp Mãn Chi hất tay anh ta ra, “Ông ngoại và bố tôi chẳng đã đến nhà cậu rồi còn gì?”
Tình cảm hơn mười năm không phải nói buông là buông được nhưng hành động của nhà họ Chu đã chạm đến giới hạn của cô.
Dù chuyện kiểm tra sức khỏe là do họ hàng của nhà họ Chu gánh trách nhiệm nhưng sự thật ra sao trong lòng ai cũng hiểu rõ.
Cô mới mười tám tuổi, còn chưa học được cách sống giả tạo, càng không thể vô tư mà sống chung với một gia đình như vậy.
Huống hồ “tay không vặn được đùi".
Với tư cách là phó xưởng trưởng của nhà máy lớn có 15.000 công nhân, cha Chu Mục có quyền thế không nhỏ.
Nói cô sợ mạnh hiếp yếu cũng được, biết nhìn thời thế cũng chẳng sao — cha và anh cô còn phải làm việc trong nhà máy, không thể vì chuyện của cô mà kéo cả nhà vào.
Thế nên dứt khoát thuận theo ý họ — hủy hôn!
Chu Mục không ngờ mọi chuyện lại đến bước này.
Hai người từ nhỏ đã có hôn ước, dù cãi nhau bao lần đến mức tưởng như chia tay cũng chưa từng nghĩ rằng ngày này sẽ thật sự đến...
Thấy cô kiên quyết, ánh mắt lạnh lùng, Chu Mục vừa thẹn vừa tức, buột miệng nói: “Bố cậu chỉ là một tổ trưởng, cậu hủy hôn với tôi rồi còn có thể lấy ai? Có tìm được ai điều kiện tốt hơn tôi không? Với cái tính khí xấu xa này của cậu, những lời đàm tiếu trong khu tập thể cậu chịu nổi à?”
Diệp Mãn Chi vốn còn chút buồn bã, nghe vậy thì sắc mặt lạnh xuống:
“Không cần cậu lo! Dù sao tôi cũng xinh đẹp như hoa, lần sau nhất định phải tìm một người biết bảo vệ tôi khi gặp chuyện! Chỉ riêng điều này thôi, ai cũng hơn cậu gấp trăm lần!”
Chu Mục làm chuyện gì cũng chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của cô, chẳng qua là cho rằng cô ngoài anh ta ra thì chẳng ai thèm lấy!
“Được được được!” Chu Mục tức đến mức không màng những tiếng xì xào của đám bạn học quanh đó, giận dữ uy hiếp:
“Cậu muốn hủy hôn đúng không? Được thôi! Vậy thì việc vào làm ở công đoàn nhà máy cậu cũng đừng mơ nữa!”
“Không cần thì thôi!”
Không vì bát cơm mà cúi đầu! Cái hôn ước này cô nhất định sẽ hủy!
Thái độ của Diệp Mãn Chi với công việc vốn dĩ là tùy duyên.
Chu Mục muốn lấy công việc ra để khống chế cô — đúng là nhìn nhầm người rồi!
Diệp Mãn Chi hừ lạnh khinh thường, ngẩng cao đầu ngạo nghễ rời đi.