Khu dân cư số năm và số sáu có tổng cộng chín hộ gia đình nộp đơn xin trở thành hộ được cứu trợ, Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà phải phối hợp với các đồng chí ở ủy ban cư dân đến từng nhà để vận động làm công tác tư tưởng.

Tối hôm đó sau khi ăn cơm ở nhà xong, Diệp Mãn Chi khoác ba lô chuẩn bị ra ngoài thăm hộ dân.

“Cán bộ lớn, con đợi một chút đã.” Thường Nguyệt Nga ngăn con gái lại.

“Mẹ, con đang có việc gấp mà.”

“Mẹ hỏi con một chuyện,” Thường Nguyệt Nga kéo tay cô, vẻ mặt như chuẩn bị tiết lộ bí mật, “Có phải sắp bắt đầu dùng phiếu mua thịt không?”

“Mẹ nghe ai nói vậy?”

“Tin đồn truyền từ bên ủy ban cư dân. Con nói thật cho mẹ biết đi, chuyện lớn thế này không được nói cho có lệ!”

“Trời ơi, Chủ nhiệm Mục không cho nói! Nhỡ đâu mọi người đổ xô đi mua thịt gây hỗn loạn thì sao?”

Là cán bộ của khu phố, Diệp Mãn Chi đã biết chuyện sau này thịt heo cũng phải mua bằng phiếu từ ba ngày trước rồi.

Ủy ban cư dân chịu trách nhiệm ghi thông tin cư dân vào phiếu mua thịt rồi mang đến ủy ban khu phố để đóng dấu xác nhận. Mà người đóng dấu chính là cô với dì Phụng.

Mấy nghìn cuốn phiếu mua thịt, đóng đến mức tay cô mỏi nhừ.

Thường Nguyệt Nga điểm nhẹ lên trán cô một cái, “Con đúng là đầu óc cứng nhắc! Con không nói thì cũng có người khác nói, chuyện này lan ra khắp rồi, ai cũng chuẩn bị mai dậy sớm đi giành mua thịt!”

“Trời ơi, dù là giới hạn lượng mua nhưng phiếu thịt cũng đủ dùng mà, đâu cần phải đi tranh sớm như vậy. Với lại trời dạo này nóng như thế, mua nhiều thịt về rồi làm gì?”

“Ba con làm việc chân tay nặng, không ăn thịt thì lấy đâu ra sức!” Thường Nguyệt Nga lườm cô một cái, “Mẹ mặc kệ, sáng mai cả nhà phải dậy sớm tranh thủ lúc chưa cần phiếu mình mua nhiều thịt chút, làm thêm xúc xích để trữ lại!”

Diệp Mãn Chi đành gật đầu đồng ý, hôm sau bị mẹ kéo dậy từ bốn giờ sáng.

Tóc còn chưa kịp chải, cô đã theo đại quân xuất phát đi giành thịt heo.

Cô và mẹ đến chợ rau gần hẻm Oằn Cổ.

Những người khác thì được phân công đến những khu chợ và sạp thịt xa hơn, thề phải mua được mẻ thịt tươi đầu tiên của ngày hôm đó!

Diệp Mãn Chi ngáp ngắn ngáp dài khi ra khỏi nhà nhưng khi đến cổng chợ nhìn thấy hàng dài người xếp hàng phía trước, cô lập tức tỉnh táo hẳn.

“Thấy chưa, mình vẫn đến trễ rồi,” Thường Nguyệt Nga thở dài, “Những người phía trước chắc chắn đến xếp hàng từ tối hôm qua!”

Diệp Mãn Chi: “……”

Vì một miếng thịt, ai cũng thật sự liều mạng!

Hai năm gần đây, trong thành phố lần lượt triển khai các loại phiếu mua như phiếu gạo, phiếu vải, phiếu đường, phiếu củi, phiếu dầu, hầu hết các nhu yếu phẩm hằng ngày đều bị giới hạn mua.

Những thứ khác thì còn đỡ nhưng việc hạn chế mua gạo và dầu thật sự khiến mọi người khổ sở.

Mà thịt heo đối với những gia đình có người làm lao động chân tay nặng, tầm quan trọng cũng chẳng khác gì gạo và dầu.

Chợ thực phẩm còn chưa mở cửa nhưng dòng người xếp hàng đã đông nghịt như kiến, chẳng thể nào nhìn thấy đầu đuôi.

Dựa vào mối quan hệ rộng rãi của mình, Thường Nguyệt Nga đã tìm được một chỗ khá tốt trong hàng của thân nhân phu xe.

“Bà Thường, nghe nói con trai bà sắp dọn khỏi ngõ Nguyệt Nha à?” Vợ bác Trương – một phu xe – bắt chuyện với Thường Nguyệt Nga.

“Đúng vậy, chỗ đó đi lại bất tiện, con trai tôi nuôi một con ngựa con, cứ bị cành cây trong ngõ quẹt vào, nó xót ngựa lắm.”

“Chuyển đi là tốt!” Bà Trương nói đầy ẩn ý, “Hồi trước ở gần Tuyết Kiều Nhi nhà họ Trịnh quá, con trai bà chưa cưới vợ, tránh được thì vẫn nên tránh.”

Thường Nguyệt Nga cười xua tay: “Không phải vì con bé đâu, người ta cũng hoàn lương rồi, không sao đâu!”

“Sao mà không sao được? Những việc nó từng làm tôi còn ngại nói ra đấy!” Bà Trương bĩu môi, “Hai tháng nay nó chạy xe còn lọt vào top mười của đội xe đấy! Với cái thân hình mảnh dẻ đó, sao có thể làm nhiều việc thế được chứ!”

Một người khác – vợ ông Vương – cười khẩy: “Bà không biết à? Mấy người trong đội xe lương tháng đều bị giảm, lương của lão Lý là ít nhất. Vì chuyện đó mà vợ anh ta – Cát Hồng – đã đến đồn công an làm ầm lên tố cáo Tuyết Kiều Nhi nhà họ Trịnh lại hành nghề cũ nhưng nghe nói cảnh sát khu vực không xử lý vì không có bằng chứng.”

Những chuyện kiểu này lan truyền cực nhanh trong đám thân nhân đội xe, chỉ cần một chút tin gió thoảng qua là cả đội đều biết.

Diệp Mãn Chi biết Chủ nhiệm Mục vẫn đang điều tra vụ này bèn tò mò hỏi: “Cô à, lương của mấy người bị giảm có khi là do họ làm ít đi thôi, chưa chắc có liên quan đến Tuyết Kiều Nhi đâu đúng không?”

“Nếu không liên quan, sao tự dưng nó lại tặng khăn tay cho mấy người đó?” Bà Vương bĩu môi, “Nhà tôi ở đối diện nhà lão Trần, vợ ông ta vì cái khăn tay đó mà làm náo loạn cả nhà lên rồi. Nhưng mà vợ lão Trần vẫn không ghê bằng Cát Hồng, người ta báo thẳng công an luôn đấy!”

Diệp Mãn Chi trong lòng đầy nghi hoặc, không hiểu Tuyết Kiều Nhi này rốt cuộc là sao nữa?

Sao lại cứ thích tặng khăn tay cho đàn ông?

Lần trước chị Cát Hồng định treo cổ ở đồn công an cũng nói đã lấy được trong túi chồng mình một chiếc khăn tay có mùi thơm.

Lần này lại thêm một chiếc khăn tay nữa.

Chẳng lẽ đây là “quy định bắt buộc” gì đó của ngõ Liễu Sao?

“Thôi bỏ đi, tôi thấy cô ta đúng là ngu ngốc! Dựa vào cái nghề đó để nuôi cả đống người nhà chồng! Không biết nhà họ Trịnh có gì hay ho mà cô ta lại trung thành đến vậy! Phi, đừng nhắc đến cô ta nữa!”

Đám vợ phu xe nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyện khác.

Còn Diệp Mãn Chi thì khẽ nói nhỏ với mẹ về những gì cô thấy ở ngõ Nguyệt Nha hôm nọ.

“Có khi Tuyết Kiều Nhi đó đã nhìn thấu nhà họ Trịnh rồi, không như mấy người kia nói là ngu dại đâu. Nhưng nếu đã biết cha mẹ chồng không ra gì, sao không ly hôn đi? Cô ta chịu khổ giỏi như vậy, ly hôn chưa chắc không có đường sống.”

Thường Nguyệt Nga thở dài một tiếng nặng nề.

“Mẹ xuất thân còn là nhà đàng hoàng, năm đó ly hôn với cha của chị cả con suýt nữa bị lột da sống, mấy năm đầu bị người ta chỉ trỏ không ít. Ngay cả mẹ còn như thế thì với xuất thân như Tuyết Kiều Nhi sao dễ ly hôn được?”

Bà biết con gái làm ở ủy ban khu phố, ít nhiều tiếp xúc được với đủ chuyện nên cũng không kiêng dè nữa.

“Con biết lúc ngõ Liễu Sao mới được giải phóng, mấy cô gái lầu xanh đó đi đâu hết không?”

Diệp Mãn Chi lắc đầu.

“Có nhà thì về nhà, không nhà thì tự tìm đường sống. Một số người tìm được công việc mới, số khác nếu không có nhà cũng chẳng có khả năng tự nuôi thân, nếu bằng lòng thì được đưa lên mỏ than gả cho mấy công nhân độc thân không chê xuất thân của họ.”

“Núi cao đường xa lại là môi trường xa lạ, có người không muốn đi chọn ở lại. Tuyết Kiều Nhi chính là trong hoàn cảnh đó bị người chồng hiện tại chọn về làm vợ. Thời điểm đó coi như là có ơn với con bé rồi.”

Diệp Mãn Chi thầm nghĩ lúc Tuyết Kiều Nhi chọn ở lại chắc đâu ngờ được nhà họ Trịnh lại là một cái hố lửa.

Thường Nguyệt Nga cảm khái nói: “Cho nên ấy mà, với hoàn cảnh như con bé có thể góa chồng nhưng tuyệt đối không thể ly hôn. Ly hôn rồi, chỉ riêng nước miếng của người ta thôi cũng đủ dìm chết con bé rồi, sau này làm sao sống nổi?”

Có thể góa chồng nhưng không thể ly hôn?

Diệp Mãn Chi lặp đi lặp lại câu nói này trong đầu, chỉ thấy mấy chữ ngắn ngủi ấy như tiếng sét đánh ngang tai làm đầu cô ù ù.

Nhà họ Trịnh rốt cuộc có kết cục gì ấy nhỉ?

Trịnh Đông Muội bị xử bắn, ngoài Tuyết Kiều Nhi và mấy đứa con của cô ta ra, hình như những người còn lại đều bị chết cháy hết rồi thì phải?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play