Trời tối đen đặc quánh, nghĩa trang tĩnh mịch không một tiếng động.

Khi bị đoàn trưởng Ngô lôi riêng ra ngoài, Diệp Mãn Chi đã chuẩn bị tâm lý để bị tra hỏi.

Không ngờ Ngô Tranh Vinh lại dẫn cô đến bãi đất trống cách xa nghĩa trang, hoàn toàn thay đổi vẻ mặt nghiêm nghị ban nãy, dùng giọng nói dịu dàng quen thuộc hỏi:
“Lúc trước không phải đã dặn cô đừng ra ngoài vào ban đêm rồi sao? Cái đội tuần tra này của các cô là chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi là đội tuần tra tạm thời do ủy ban khu phố và đồn công an thành lập,” Diệp Mãn Chi nghiêm túc nói, “Chủ yếu để ngăn chặn đánh nhau lần hai, bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân!”

Ngô Tranh Vinh nhướng mày chỉ vào cái móc gắp tro mà cô cầm theo:
“Cô dùng thứ này để bảo vệ sao?”

“Những người tham gia ẩu đả đều là dân thường, dù có phát cho mỗi người một khẩu súng cũng không thể chĩa súng vào nhân dân được. Tôi mang theo thứ này không phải để phòng người đâu…”

Cô chỉ nói nửa câu nhưng Ngô Tranh Vinh đã hiểu ý.

Không phải phòng người… thì là phòng ma rồi.

Thật đúng là biết núi có hổ vẫn cứ tiến vào rừng sâu, đã sợ ma còn dám chạy đến nghĩa trang.

Ánh đèn pin quét qua đôi tay cô đang siết chặt lấy “vũ khí”, Ngô Tranh Vinh thu lại ánh mắt hạ thấp giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:
“Chúng tôi đã mời người của hội Phật giáo đến làm pháp sự trong nghĩa trang rồi, vong hồn đã được siêu độ. Chỗ này bây giờ chỉ là đất hoang, không còn ma quỷ gì nữa.”

“Thật ạ?” Diệp Mãn Chi kinh ngạc.

“Ừ.”

“Lãnh đạo nhà máy thực sự cho phép làm mấy chuyện này sao?”

Chuyện này mà làm không khéo thì rất dễ bị gắn mác mê tín phong kiến.

Thấy cô nhíu mày rối rắm, Ngô Tranh Vinh làm ra vẻ nghiêm túc nói:
“Dù sao nơi này cũng là khu đất sẽ mở rộng nhà máy, xem như cầu cho lòng được yên.”

“Phải phải phải, cầu yên lòng, lãnh đạo nhà máy đúng là anh minh!”

Do trước nay đoàn trưởng Ngô luôn thể hiện trước mặt cô là người trưởng thành sáng suốt, chín chắn đáng tin, mà quan trọng là còn rất đẹp trai nên Diệp Mãn Chi hoàn toàn không nghĩ đến khả năng anh đang nói dối.

Biết được nghĩa trang đã được người chuyên nghiệp “làm sạch”, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên vài độ.

Trong lòng không khỏi cảm khái: lãnh đạo nhà máy 656 thật sự rất biết nghĩ cho người khác.

Tất nhiên đoàn trưởng Ngô cũng rất tốt, vậy mà lại sẵn lòng tiết lộ bí mật lớn như vậy với cô!

Ngô Tranh Vinh nghiêm mặt dặn dò:
“Chuyện này cô biết thôi là được, đừng truyền ra ngoài.”

“Anh yên tâm, tôi nhất định giữ bí mật không nói với ai hết!”

Cô kín miệng lắm!

“Ừm, các cô…”

Ngô Tranh Vinh đang định bảo cô dẫn đội tuần tra rút khỏi khu vực thì bỗng trong rừng cây cách đó không xa vang lên một tiếng gào thảm thiết.

Tiếp đó có một bóng người từ trong rừng lao ra chạy thục mạng về phía hai người.

Sau lưng anh ta là một con chó quân đội sủa điên cuồng đuổi theo sát nút.

Thấy vậy, Ngô Tranh Vinh lập tức kéo Diệp Mãn Chi ra sau lưng đồng thời đưa tay sờ vào thắt lưng.

Giữa đêm khuya thế này mà có người xuất hiện ở đây lại không rõ thân phận, Diệp Mãn Chi tự biết bản thân không giúp được gì nên im lặng núp sau lưng người cao to kia tránh gây thêm rắc rối.

Không ngờ cô vừa mới ngoan ngoãn núp yên, người đàn ông đang chạy trốn phía trước bỗng hét to:
“Diệp Mãn Chi, Diệp Mãn Chi, mau bảo người giữ con chó lại!”

Diệp Mãn Chi: “…”

Ngô Tranh Vinh quay đầu hỏi:
“Cô quen người đó à?”

“Quen quen ạ!”

Ngô Tranh Vinh huýt một tiếng còi ra hiệu cho quân khuyển không cắn người.

Có được khoảng thời gian ngắn ngủi đó, người đàn ông bị chó đuổi kia lập tức tăng tốc như thể chạy nước rút trăm mét lao thẳng về phía Diệp Mãn Chi như chim én lao vào rừng.

“Trời ơi cứu với, sợ chết đi được!”

Thấy anh ta nắm chặt cánh tay Diệp Mãn Chi, gần như cả người dính lên người con gái nhà người ta, Ngô Tranh Vinh không khỏi cau mày, giữ lấy cổ tay anh ta kéo mạnh xuống.

“Tần Tường,” anh gọi điện báo tin:
“Dẫn người này về tra hỏi!”

Diệp Mãn Chi vội vàng nói:
“Đoàn trưởng Ngô, đây là anh Tư của tôi! Chắc là đến tìm tôi thôi, không phải người xấu!”

“…”

Ngô Tranh Vinh nhìn đi nhìn lại hai người vài lần.

Anh Tư này mặt mũi không ra sao, đầu óc cũng có vẻ không lanh lợi, chẳng giống người cùng huyết thống với Diệp Mãn Chi cho lắm.

“Nửa đêm nửa hôm anh ta đến đây làm gì?”

Diệp Mãn Chi cũng muốn hỏi vậy.

“Không phải vì em thì vì ai!” anh Tư vừa xoa cổ tay đau vừa lầm bầm, “Em nói xem, con gái mà tối mịt còn chạy đến nghĩa trang, trong nhà ai mà yên tâm? Ba mình sợ em không vui nên mới sai anh lén theo sau trông chừng.”

Từ sau khi Diệp Mãn Chi làm cán bộ nhỏ, cô luôn tỏ ra chững chạc không muốn người nhà đi cùng khi tuần tra, sợ người khác nghi ngờ năng lực hoặc không tin tưởng mình.

Ba cô lo lắng cho con gái nhưng cũng sợ bị từ chối nên mới nhờ anh trai âm thầm theo dõi từ xa.

Ai mà ngờ trong nghĩa trang lại có chó quân đội, xông đến như điên suýt thì cắn vào mông anh ta!

Anh Tư vội sờ túi quần, thôi xong, hũ ve sầu mất rồi.

Con ve xanh mới nuôi lại chạy mất tiêu!

Diệp Mãn Chi đỡ anh Tư dậy, thấy bộ dạng bị chó rượt của anh ấy thì vừa buồn cười vừa xấu hổ nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.

Trước mặt người ngoài phải giữ thể diện cho anh Tư.

Cô phủi bụi và cỏ bám trên người anh, trịnh trọng giới thiệu:
“Đoàn trưởng Ngô, đây là anh Tư của tôi – Diệp Mãn Quế, ‘Quế Lâm nhất chi’ anh biết không ạ? Anh tôi tên Mãn Quế, tôi còn có anh Năm tên là Mãn Lâm, còn tôi là Mãn Chi. Nhà tôi thật sự là một gia đình đó!”

Ngô Tranh Vinh thầm nghĩ, rồng sinh chín con mỗi con mỗi vẻ, Diệp Mãn Chi thì lanh lợi tinh anh, còn anh Tư này thì đúng là ngốc ngốc khù khờ.

“Đã là đến tìm cô thì thôi vậy. Sau này bảo anh ta viết một bản tường trình nộp lên văn phòng đại diện quân đội.”

Diệp Mãn Chi vội kéo anh Tư định cãi lại, cười đáp:
“Được ạ, tối nay về là viết ngay!”

Anh Tư gây ra chuyện lớn thế này, nào là bị chó rượt, nào là bị người ta bắt, xung quanh còn nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu đoàn trưởng Ngô không xử lý nghiêm thì cũng khó ăn nói.

Báo động được dỡ bỏ, Diệp Mãn Chi chào tạm biệt đoàn trưởng Ngô kéo anh Tư quay về hội họp với đội tuần tra.

Cô cũng thông báo cho mọi người rằng nơi này đã được văn phòng quân sự tiếp quản, không cần đến lượt mấy “lính tép riu” như họ nữa.

Từ nay về sau không cần đến nghĩa trang tuần tra nữa, ba người bên ủy ban khu phố thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi rời đi, Diệp Mãn Chi ngoái lại nhìn.

Đoàn trưởng Ngô dường như vẫn đứng nguyên tại chỗ vừa nãy, trong bóng tối có thể lờ mờ thấy bóng lưng thẳng tắp của anh.

Do dự trong lòng một hồi, cô nhờ đồng đội đợi một chút rồi chạy trở lại chỗ anh đứng.

Tim đập thình thịch, cô vừa nghĩ là anh tự đưa tới cửa, đừng trách cô được đằng chân lân đằng đầu nhưng cũng lo phải mở miệng thế nào cho hợp lý.

Ngô Tranh Vinh như có linh cảm dừng bước quay đầu lại.

“Có chuyện gì sao?”

Đèn pin thì để bên chỗ anh Tư rồi, Diệp Mãn Chi sợ anh không nhận ra cô trong bóng tối nên trước tiên gọi khẽ:
“Đoàn trưởng Ngô.”

“Ừ.”

“Đội tuần tra khu phố của bọn tôi sau này không cần tới đây nữa, tôi đến nói lời cảm ơn với anh.”

“Cô quay lại chỉ để nói vậy à?”

“À… thật ra còn chuyện khác…”

Chỉ nói một câu như vậy sau đó lại im bặt.

Ngô Tranh Vinh rất kiên nhẫn bao dung chờ cô mở miệng lần nữa.

Thế nhưng mười giây… mười lăm giây… hai mươi giây… nửa phút trôi qua, đối phương vẫn không nói thêm gì.

Bóng tối dễ khiến người ta sợ hãi cũng dễ sinh ra cảm giác mập mờ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Ngô Tranh Vinh đã để đầu óc bay xa tưởng tượng ra vô số khả năng khó mở lời, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý đón nhận lời tỏ tình của cô gái nhỏ ngay bên cạnh nghĩa trang.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Vẫn là giọng nói dịu dàng ấy khiến người ta có cảm giác anh rất dễ nói chuyện.

Diệp Mãn Chi không nhìn rõ nét mặt của anh.

Nhưng cô lại bị chất giọng dịu dàng này mê hoặc, lập tức như được tiếp thêm dũng khí mạnh dạn hỏi:
“Đoàn trưởng Ngô, tôi có thể xác nhận với anh một chuyện được không?”

“Được.”

“Chuyện là dạo gần đây tôi đang giúp anh năm tìm nhà, nghe mấy đồng chí ở phòng quản lý nhà đất nói…” – Diệp Mãn Chi ngập ngừng một chút, quyết định dùng một chút mẹo nói chuyện giả định một tình huống trước – “Hình như bên văn phòng đại diện quân đội có một căn nhà tạm thời định cho thuê lại đúng không ạ?”

Ngô Tranh Vinh đã đợi nãy giờ: “…”

Cảm giác như món chính lại là… bánh ngô hấp?!

“Đoàn trưởng Ngô?”

Không nghe thấy trả lời lại chẳng nhìn rõ sắc mặt anh, Diệp Mãn Chi đành phải lên tiếng nhắc.

Từ lúc quyết định quay lại tìm anh, trong lòng cô đã thấy lo lắng không yên.

Chuyện “lập uy” hay “hối hận” đều chỉ là suy đoán của cô, biết đâu căn nhà tạm ấy còn có mục đích khác.

Nếu không phải vì muốn giúp anh năm sớm rời khỏi ngõ Nguyệt Nha mà cơ hội gặp mặt đại diện quân đội lại rõ ràng ngay trước mắt như thế, cô thật sự không muốn mặt dày mở miệng xin xỏ chuyện này.

Nghe ra được sự bất an trong nhịp thở gấp gáp của cô, Ngô Tranh Vinh im lặng một lúc rồi hỏi:

“Nhà tạm nào?”

“Chính là cái sân đối diện cổng đông khu đại viện mình ấy ạ…”

Ngô Tranh Vinh nghĩ một chút rồi hỏi:

“Chuyện này có gấp không?”

“Không gấp, không gấp đâu ạ.”

Anh năm đi kéo than tổ ong chắc cũng mất bốn, năm ngày.

“Vậy chiều thứ Hai cô đến văn phòng tôi. Chuyện căn nhà cô nói tôi chưa để ý, phải về nhà máy tìm hiểu tình hình đã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play