Sau khi quân đại diện tiếp quản nghĩa trang, đội tuần tra của khu phố được thành lập trong ngày liền bị giải tán.
Trận ẩu đả lần này để lại hậu quả không nhỏ. Tất cả cán bộ ở ủy ban khu phố đều phải tăng ca, vừa phải trấn an người nhà các nạn nhân vừa ứng phó với các cuộc kiểm tra từ cấp trên và xử lý các vấn đề bồi thường hậu quả.
Dù bận rộn suốt hai ngày không ngơi nghỉ nhưng Diệp Mãn Chi vẫn không quên cuộc hẹn với Ngô Tranh Vinh.
Cô cùng anh tư soạn một bản tường trình, gần giờ tan làm chiều thứ Hai liền mang theo người đến đúng hẹn.
Lúc này trong văn phòng đại diện quân đội của xưởng 856.
Ngô Tranh Vinh vừa họp xong ở ban lãnh đạo xưởng lập tức gọi Tần Tường vào.
“Chúng ta còn mấy căn nhà luân chuyển?”
“Ba căn, một căn ở khu tập thể, hai căn ở bên ngoài xưởng tại khu Đại Xa Điếm.”
Ngô Tranh Vinh nhíu mày: “Bây giờ còn cần nhiều nhà luân chuyển thế sao?”
Nhà luân chuyển dùng để làm chỗ ở tạm thời cho các cán bộ mới đến. Nếu đủ điều kiện, xưởng sẽ nhanh chóng sắp xếp nhà chính thức cho họ.
Thời kỳ đầu mới xây xưởng, mỗi tháng đều có người mới báo danh, nhu cầu về nhà luân chuyển rất lớn.
Nhưng hiện nay nhân sự của văn phòng đại diện đã ổn định, lâu lâu có người đi công tác đến ở nhờ vài tháng, còn lại thì đều để trống.
Vậy giữ nhiều nhà luân chuyển thế để làm gì?
Thấy anh tỏ vẻ dửng dưng như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, Tần Tường không nhịn được thầm oán: nhà luân chuyển không phải chính anh yêu cầu giữ lại sao?
Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Nhưng tính tình của đoàn trưởng nhà mình ra sao Tần Tường quá hiểu rõ.
Anh có thể nhớ rõ tình hình nhà mình đã là tốt rồi, đừng trông chờ anh quan tâm đến mấy chuyện vụn vặt như nhà luân chuyển.
Nói cho văn vẻ là “nắm lớn bỏ nhỏ”, nắm bắt mâu thuẫn chính. Nói trắng ra thì là... lười lo chuyện lặt vặt.
Tần Tường cố gắng nhắc khéo: “Năm ngoái có một căn suýt bị Phó xưởng trưởng Lưu chuyển nhượng nhưng lúc ấy anh không đồng ý nên việc không thành. Đầu năm nay hậu cần lại phân cho chúng ta một căn nữa ở khu tập thể.”
Vốn dĩ hai căn nhà luân chuyển đã đủ dùng nhưng vì đoàn trưởng của anh nổi tiếng sau một trận, e là bên hậu cần lo sợ bị truy cứu sau này nên cũng “biếu” thêm một căn khi phân bổ cho các phòng ban.
Khu quân công có điều kiện tốt lại gần xưởng nên thường được sắp xếp cho người mới.
Sau khi được nhắc, Ngô Tranh Vinh cũng nhớ lại. Quả thật lúc mới tới nhận chức có chuyện như vậy.
Mấy người kỳ cựu muốn anh chỉ làm một đại diện ký tên cho có, không muốn anh nhúng tay vào việc sản xuất vũ khí. Mới đến chưa lâu đã cho anh một “cái tát” dằn mặt.
Đối phương vừa đánh anh lại còn muốn lấy nhà của văn phòng đại diện đi chuyển nhượng. Nếu anh nhượng bộ thì khỏi cần tồn tại ở xưởng nữa. Vì thế hôm đó anh mới dám đứng lên bác bỏ mặt mũi của lão Lưu ngay tại cuộc họp.
Chỉ là việc ấy giờ hai bên cũng xem như đã khép lại.
“Hai căn nhà luân chuyển ở ngoài xưởng giờ thế nào rồi? Đã đóng tiền thuê chưa?”
“Nhà là thuê của quản lý nhà đất khu phố, chắc chắn phải đóng tiền rồi.”
Ngô Tranh Vinh suy nghĩ một lát rồi dặn: “Cậu đi hỏi bên hậu cần xem khu tập thể còn có thể điều thêm một căn nhà luân chuyển nữa không. Nếu bây giờ xưởng có nhà trống thì ta dùng nhà của xưởng, không cần thuê ngoài nữa. Với lại xưởng cũng có nhà khách rồi, nếu nhà luân chuyển không đủ thì để nhà khách tiếp ứng.”
Tần Tường có thể trụ lại bên cạnh Ngô Tranh Vinh chứng tỏ anh ta không phải người ngốc.
Dù sao những kẻ đần độn đều bị đoàn trưởng đuổi đi hết rồi.
Chỉ là chuyện xảy ra hôm nay... anh ta thật sự không hiểu nổi.
Sao tự dưng đoàn trưởng lại bận tâm đến nhà luân chuyển thế?
Anh ta nghe lệnh, hồ đồ chạy một chuyến đến hậu cần, được xác nhận xong lại hí hửng chạy về báo cáo.
Vừa mới bước vào phòng, chưa kịp nói xong thì cửa văn phòng đã bị gõ.
Tưởng là mấy người thô kệch nào lại đến “giao lưu”, ai ngờ mở cửa ra lại là một nữ cán bộ trẻ trung xinh đẹp, tóc uốn xoăn, mặc áo sơ mi tay phồng trắng tinh cắm gọn trong chân váy, còn mơ hồ thấy rõ eo thon.
Thời thượng quá!
Văn phòng đại diện hiếm khi tiếp đón nữ đồng chí, người hay đến nhất là Chủ tịch Công đoàn Trương ngoài bốn mươi và Chủ tịch Hội phụ nữ Diêu gần năm mươi.
Dù không biết Diệp Mãn Chi đến đây làm gì, Tần Tường vẫn nhanh nhảu mỉm cười: “Cán bộ Tiểu Diệp đến rồi à? Hoan nghênh hoan nghênh, mời vào!”
Diệp Mãn Chi từng thấy anh ta lái xe cho Ngô Tranh Vinh nhưng không rõ chức vụ nên cũng lễ phép đáp: “Chào đồng chí Tần, tôi tới tìm đoàn trưởng Ngô, anh ấy có rảnh không ạ?”
Tần Tường mơ hồ đoán được mối quan hệ giữa cô và đoàn trưởng nhà mình không hề bình thường, vừa định nói có rảnh thì phía sau đã vang lên giọng Ngô Tranh Vinh: “Đừng khách sáo, mời vào đi.”
Diệp Mãn Chi chào hỏi Ngô đoàn trưởng rồi được đồng chí Tần nhiệt tình như đón khách quý dẫn vào văn phòng.
Bên trong không giống như cô tưởng tượng về văn phòng của lãnh đạo xưởng.
Ngoài chiếc bàn làm việc to rộng và hai tủ hồ sơ chiếm cả hai mặt tường, chỉ có hai cái ghế.
Cô nhớ Chu Mục từng nói văn phòng của Phó xưởng trưởng Chu có sô-pha tiếp khách và bàn trà.
Nhưng căn phòng này không có. Phong cách tổng thể giản dị gọn gàng.
Kết hợp với dòng chữ lực lưỡng trên tường: “Mọi hành động phải nghe chỉ huy” lại càng phù hợp với thân phận của anh.
Khi cô còn đang quan sát phòng làm việc, Tần Tường đã pha trà xong nhiệt tình nói: “Cán bộ Tiểu Diệp, trà hơi nóng, cô uống tạm nhé. Nếu biết trước cô tới, tôi đã chuẩn bị nước ngọt ướp lạnh rồi!”
“Không sao không sao, uống trà là được rồi.”
Tần Tường quả thực quá nhiệt tình đến mức khiến Diệp Mãn Chi thấy hơi rờn rợn.
“Được rồi.” Ngô Tranh Vinh ngắt lời anh ta, không thích khách sáo giả tạo liền đi thẳng vào vấn đề: “Về chuyện nhà luân chuyển, tôi vừa mới tìm hiểu qua…”
Diệp Mãn Chi lập tức ngồi ngay ngắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy chờ mong.
Nhưng Ngô Tranh Vinh lại nói: “Văn phòng đại diện quân đội đúng là có hai căn nhà thuê từ khu phố nhưng chúng tôi không thể chuyển nhượng lại cho anh năm của cô.”
“À…” Diệp Mãn Chi hơi sững người rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Nói không thất vọng là nói dối, cô tưởng đoàn trưởng Ngô gọi mình đến văn phòng là vì chuyện còn có khả năng xoay chuyển.
Cô có thể nhân cơ hội này giúp anh năm nhanh chóng rời khỏi ngõ Nguyệt Nha.
Biết thế đã chẳng trang điểm xinh đẹp như vậy. Cô còn định nếu thành việc thì sẽ mời ăn một bữa để cảm ơn!
Ngô Tranh Vinh không bỏ lỡ ánh mắt thất vọng của cô liền giải thích: “Tôi không tiện ký giấy tờ cho cô. Nếu thực sự ký giấy chuyển nhượng có thể sẽ gây ra suy nghĩ không cần thiết cho người khác.”
Diệp Mãn Chi gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Chủ nhiệm Mục từng nói lãnh đạo biết giữ gìn danh tiếng sẽ không dễ dàng ký giấy cho người khác. Có lẽ Ngô Tranh Vinh là kiểu lãnh đạo như vậy.
Việc thành hay không vốn dĩ là năm ăn năm thua, cô đã chuẩn bị tâm lý.
Cô đang nghĩ vậy thì Ngô Tranh Vinh lại lên tiếng:
“Hai căn nhà luân chuyển ngoài xưởng văn phòng đại diện quân đội đã quyết định trả lại. Đến lúc đó Tiểu Tần sẽ đích thân đến phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục. Nếu cô muốn thuê nhà, chỉ cần hẹn thời gian với Tiểu Tần. Họ trả nhà, cô thuê lại là được. Tránh được thủ tục chuyển nhượng cũng đỡ phiền phức.”
“???”
Diệp Mãn Chi không kìm được thốt lên, sự thay đổi đột ngột này khiến cô mừng rỡ đến rạng rỡ cả gương mặt.
“Đoàn trưởng Ngô, xưởng thực sự không cần căn nhà đó nữa sao?”
“Ừ. Chúng tôi đã được bố trí căn khác ở khu tập thể, không cần tốn tiền thuê nhà nữa.” Ngô Tranh Vinh quay sang Tần Tường dặn: “Cậu tìm thời gian làm thủ tục trả lại hai căn đó đi, coi như tiết kiệm tài nguyên nhà ở.”
“Ồ ồ.” Tần Tường phản ứng cũng không thông minh hơn Diệp Mãn Chi là bao, gật đầu ngơ ngác.
Anh ta đã bảo rồi mà, người vốn không quan tâm chuyện vụn vặt như đoàn trưởng nhà anh sao tự dưng lại lo chuyện nhà luân chuyển?
Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!
Anh ta liếc nhìn cô gái nhỏ Tiểu Diệp như giọt sương mai đọng trên ngọc trai, lại quay sang nhìn vị đoàn trưởng nhà mình đang nghiêm túc công tư phân minh. Sau khi ánh mắt lướt qua lướt lại mấy lần giữa hai người, đột nhiên như bừng tỉnh đại ngộ kéo dài giọng một tiếng “Ồ~~~” đầy thâm ý.
Nghe thấy tiếng “Ồ~~~” quanh co vòng vèo ấy, lúc đầu Diệp Mãn Chi chỉ thấy lúng túng rồi sau đó mặt lập tức đỏ bừng.
Cô vội vàng cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lần trước mặt đỏ còn có thể viện cớ là do say, lần này lại chẳng có lý do nào thích hợp để che giấu cả.
Cô thầm nghĩ chuyện đã xong rồi thì chi bằng mau chóng cáo từ.
Cô cố tình bỏ qua đôi gò má đang nóng bừng, lễ phép và chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của đoàn trưởng Ngô.
Lời mời dùng bữa vốn đã chuẩn bị sẵn nhưng trong tình huống gượng gạo thế này lại chẳng thể thốt ra.
Cô đành tạm thời đổi lại thành: “Lần này thật sự cảm ơn đoàn trưởng Ngô đã giúp đỡ, có dịp để ba tôi mời anh ăn một bữa nhé?”
“Ừm, lần trước hình như cô còn nói để ba cô mời tôi uống rượu thì phải.”
Khi trò chuyện với người khác, Ngô Tranh Vinh luôn nhìn thẳng với ánh mắt chuyên chú vì thế văn phòng của anh không bày sẵn sofa tiếp khách.
Lúc này hai người đối diện nhau mà ngồi, vẻ bối rối và thẹn thùng của Diệp Mãn Chi hiện rõ mồn một.
Ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt đỏ ửng như ráng chiều của cô, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc ba cô định khi nào mời tôi uống rượu đây?”