Mặc dù việc đổi nhà vẫn chưa có tiến triển gì nhưng Diệp Mãn Chi rất nhanh đã tìm được cơ hội để đẩy anh Năm ra khỏi nhà.
Hôm sau khi đi làm cô nhận được một nhiệm vụ – đại diện cho ủy ban khu phố Quang Minh đi họp ở Cục Thương mại thành phố!
Người đi cùng cô là Lưu Kim Bảo – bạn đồng hành thân thiết của hội phụ nữ.
Bình thường hoạt động của hai người chỉ giới hạn trong phạm vi khu phố Quang Minh, thậm chí đến các cuộc họp trong quận còn chưa từng được dự, nay đột nhiên được Chủ nhiệm Mục chỉ đích danh cử lên thành phố họp, cả hai vừa phấn khích vừa hồi hộp.
“Tiểu Diệp, cô nói xem tại sao Chủ nhiệm Mục lại gọi đích danh chúng ta đi họp? Có phải là coi trọng chúng ta không?”
Diệp Mãn Chi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thực tế nói: “Có khi là vì chúng ta trông đẹp nhất đấy!”
“Ha ha, cô nói đúng! Cử chúng ta đi họp, cũng là làm rạng danh cho khu phố Quang Minh!”
Hai người từ ngoại ô lên thành phố, khi bước vào phòng họp ở tầng hai Cục Thương mại thành phố thì hầu hết chỗ ngồi đã kín.
Vì không quy định chỗ ngồi nên Diệp Mãn Chi chủ động chọn hai chỗ trống ở hàng đầu ngay đối diện với bục chủ tọa.
“Chúng ta ngồi hàng sau đi?” Lưu Kim Bảo không muốn ngồi ngay trước mắt lãnh đạo.
“Ngồi trước mới tốt chứ!” – Cô Diệp ‘nhà quê’ nhỏ giọng khuyên – “Khó khăn lắm mới có dịp lên thành phố họp, lần sau không biết đến năm nào tháng nào. Ngồi hàng đầu vừa nhìn rõ mặt lãnh đạo vừa nghe rõ lời lãnh đạo nói, về còn có chuyện để kể!”
Lưu Kim Bảo thấy cô nói cũng có lý nên đành ngồi cùng cô ở hàng đầu.
Trên bục chủ tọa treo một băng rôn: “Hội nghị giới thiệu và thúc đẩy sử dụng than tổ ong do Cục Thương mại thành phố tổ chức”.
Lưu Kim Bảo nhỏ giọng hỏi: “Than tổ ong là cái gì vậy?”
“Chưa nghe bao giờ. Nhưng đây là hội nghị giới thiệu sản phẩm, chắc chắn là sản phẩm mới, chúng ta không biết cũng bình thường thôi.”
“Khụ khụ,” Phó cục trưởng Trương trên bục ho nhẹ ra hiệu cuộc họp bắt đầu, “Hai đồng chí trẻ ở hàng đầu nói rất đúng, than tổ ong là sản phẩm mới do công ty than của thành phố sản xuất. Bây giờ là lúc phải hưởng ứng lời kêu gọi tiết kiệm than của Trung ương nên cần phổ biến sản phẩm này đến người dân.”
Phó cục trưởng Trương lấy từ trong hộp ra hai viên than tổ ong, bắt đầu giới thiệu ưu điểm của loại than định hình này.
Ông ta thao thao bất tuyệt suốt nửa tiếng đồng hồ.
Diệp Mãn Chi ghi chép lại, tóm tắt thành mấy điểm: tiết kiệm than, tiết kiệm củi, tiết kiệm công vận chuyển, tiện lợi, sạch sẽ vệ sinh.
Tóm lại là tốt hơn than rời.
Cô nghĩ, chẳng trách Chủ nhiệm Mục cử bọn họ đi, nội dung cuộc họp này cũng chẳng có gì quan trọng lắm.
Hiện vẫn là mùa hè, người dân dùng than chủ yếu để nấu nướng, lượng tiêu thụ chỉ bằng một nửa mùa đông, giờ đẩy mạnh than tổ ong e rằng không hiệu quả lắm.
Lời nói tiếp theo của phó cục trưởng Trương cũng chứng minh suy đoán của cô.
“Vì than tổ ong vừa mới đưa vào sản xuất, sản lượng chưa nhiều nên bắt đầu từ tháng này, thành phố sẽ thiết lập ba điểm bán than thử nghiệm. Sau khi về, mọi người có thể tổ chức vận động cư dân trong khu vực đến ba điểm này mua về dùng thử.”
Lưu Kim Bảo thì thào: “Xong rồi, hễ có chính sách hay sản phẩm gì mới, người bị thí điểm đầu tiên luôn là cán bộ cơ sở chúng ta. Cô cứ chờ xem, nếu khu phố muốn vận động người dân dùng than tổ ong thì chính cán bộ như chúng ta phải là người dùng trước!”
Cách dùng từ của lãnh đạo rất tinh tế – nếu chỉ nói là “vận động” thì về tuyên truyền một chút là xong.
Nhưng đã nói “tổ chức” nghĩa là giao nhiệm vụ cụ thể rồi!
Diệp Mãn Chi mới đi làm chưa được một tháng chưa nghe ra được ẩn ý trong lời lãnh đạo nhưng nhờ anh ta nhắc mới dần hiểu ra.
Xem ra nhà họ Diệp mười phần thì đến tám chín là cũng phải đổi sang dùng than tổ ong rồi.
Vì vậy khi lãnh đạo hỏi còn ai có thắc mắc gì không, Diệp Mãn Chi chủ động giơ tay.
“Chào đồng chí Trương, xin hỏi than tổ ong hao tổn thế nào ạ? Nếu dùng để đun nước, nấu cơm, nấu thức ăn thì một tháng cần bao nhiêu viên?”
“Câu hỏi rất hay! Trước khi đưa ra thị trường, cục chúng tôi và công ty than đã làm thử nghiệm với các hộ dân. Thường thì một gia đình 7–8 người sẽ tiêu tốn khoảng 100–110 viên mỗi tháng. Giá bán lẻ than tổ ong là 35 đồng/1000 viên. Tính ra một tháng không quá 4 đồng.”
Diệp Mãn Chi nhẩm tính – nhà cô tám người, mỗi tháng mua than tốn khoảng 4 đồng rưỡi, còn phải trộn thêm củi đốt mới đủ dùng.
Nếu lời phó cục trưởng là thật, vậy đổi sang dùng than tổ ong có thể tiết kiệm được 1 đồng mỗi tháng.
Thật ra cũng khá đáng tiền.
Cô và Lưu Kim Bảo mang tinh thần cuộc họp về khu phố Quang Minh, quả đúng như Lưu Kim Bảo dự đoán – trước khi vận động người dân, Chủ nhiệm Mục đã yêu cầu toàn thể cán bộ gương mẫu đi đầu.
Diệp Mãn Chi không nói hai lời giơ tay hưởng ứng ngay.
Tan làm hôm đó, cô còn chưa kịp ăn cơm tối đã chạy đến hẻm Cây Cong tìm anh Năm đang đứng xếp hàng đợi việc.
“Đúng lúc anh đang tìm em.” Anh Năm vứt roi ngựa xuống, nhảy xuống xe hỏi: “Em còn định ở nhà Lâm Thanh Mai bao lâu nữa?”
Chẳng ai trông coi nhà ở ngõ Nguyệt Nha, anh ấy sợ gà bị ăn trộm.
“Đừng lo mấy con gà vịt đó nữa, em có việc kiếm tiền ngon lành, anh có muốn làm không?”
Diệp Mãn Chi đi thẳng vào vấn đề.
Anh Năm là tay ham tiền nổi tiếng, cô không tin anh lại thờ ơ.
Quả nhiên nghe đến tiền là anh tò mò ngay: “Việc gì vậy?”
Cô kể lại chuyện họp ở thành phố: “Khu phố, đồn công an, trạm lương thực, trạm y tế, ban quản lý nhà ở, bưu điện – đều phải đặt mua than tổ ong. Theo phiếu than trong tay mỗi người đặt trước lượng dùng trong ba tháng, mỗi hộ tính khoảng 350 viên, tổng cộng phải chở cả vạn viên về.”
“Ở mấy trạm than gần đây không có bán sao?”
“Không. Phải lên mấy điểm thử nghiệm trong thành phố mua. Giá lẻ là 35 đồng/1000 viên nhưng nếu mua chung thì được tính giá buôn – 31 đồng, rẻ hơn mua than rời.”
Anh Năm tưởng đây chỉ là chuyến xe kéo than thông thường, cười nói: “Được thôi, anh rủ thêm vài người, xe đông thì đi một chuyến là xong.”
Diệp Mãn Chi muốn đẩy anh ấy ra ngoài mấy ngày, làm sao để anh đi một chuyến rồi về được.
“Anh đừng rủ nhiều người! Ba điểm thử nghiệm, hai cái ở nội thành, một cái ở ngoại ô phía Đông – dù xa hơn nhưng người dân ở vùng ngoại ô nếu mua sẽ được giảm thêm 4% trên giá buôn! Em đã bàn với Chủ nhiệm Mục rồi, anh đi điểm ở ngoại ô, 4% đó là phần của anh, mọi người sẽ không trả thêm phí vận chuyển hay công kéo. Dù sao thì khuân cả vạn viên than tổ ong đâu phải chuyện nhẹ nhàng, đôi bên đều có lợi.”
Anh Năm vốn tính toán rất giỏi, mới 4–5 tuổi đã biết gẩy bàn tính, nhẩm tính một lát đã ra kết quả – một vạn viên than tổ ong, anh ấy có thể lời 12,4 đồng.
Kiếm hơn 12 đồng chỉ trong vài ngày, dù có phải báo sổ hợp tác xã thì vẫn là một vụ làm ăn ngon!
Thấy anh ấy động lòng, Diệp Mãn Chi giả vờ bất lực: “Còn giấy giới thiệu của nông dân vùng ngoại ô thì phải tự anh nghĩ cách, bọn em bó tay.”
Anh Năm quen biết rộng, đủ kiểu người đều có, tìm một nông dân ở ngoại ô chẳng khó gì.
Anh ấy gật đầu: “Anh có quen mấy người ở Đại Dương Câu, đám gà con này của anh cũng do họ ấp giúp.”
“…” Diệp Mãn Chi không muốn nghe chuyện gà con heo nái gì cả, lập tức quay về chủ đề chính: “Than tổ ong đang khan hàng, phải dậy thật sớm đi xếp hàng. Tốt nhất là chiều tối xuất phát, về nhà bà nội ngủ một đêm, sáng hôm sau tới trạm xếp hàng mua. Than này là hàng đặt của khu phố, chưa gấp dùng, mỗi ngày đi một chuyến là được rồi, đừng để Hồng Táo (con ngựa) mệt quá.”
Nhà cũ của họ ở nông thôn, cách Đại Dương Câu không xa, đi từ đó rõ ràng tiện hơn.
Anh Năm vừa háo hức kiếm tiền vừa thương con ngựa Hồng Táo liền vui vẻ đồng ý đề nghị của em gái.
…
Vì muốn để anh năm ở lại quê nhà một thời gian nên chính đứa con ruột của nhà họ Diệp là Diệp Mãn Chi đã quyết định đích thân đi cùng anh một chuyến. Cô dự định xuất phát vào chiều thứ Bảy, đến chiều Chủ nhật thì theo xe quay về, nhân tiện còn có thể chơi bời một ngày ở nông thôn.
Thế nhưng đúng lúc họ đang chuẩn bị khởi hành thì trên phố Quang Minh lại xảy ra một chuyện lớn!
Do nhà máy 856 mở rộng nên cần giải tỏa đất mà phần đất này lại bao trùm lên rất nhiều phần mộ tổ tiên của các hộ dân khiến mấy chục người dân phản đối đã xảy ra xung đột với công nhân gác đất, sau đó leo thang thành một cuộc hỗn chiến khiến năm công nhân bị thương nặng, hơn mười người khác bị thương nhẹ.
Năm người bị thương nặng hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Vụ hỗn chiến diễn ra vào buổi tối, Chủ nhiệm Mục và Phó chủ nhiệm Trương đã lập tức đến bệnh viện. Ngay cả dì Phụng – người vốn nổi tiếng chưa bao giờ tăng ca – cũng lần đầu tiên phá lệ ra mặt an ủi thân nhân các nạn nhân.
Còn Diệp Mãn Chi cùng ba người mới vào làm khác thì bị Phó chủ nhiệm Trương giao cho một nhiệm vụ còn gian nan hơn.
Để đề phòng có kẻ vì nóng đầu mà báo thù lẫn nhau dẫn đến cuộc hỗn chiến thứ hai, ủy ban khu phố và đồn công an phải lập hai đội tuần tra phối hợp.
Địa điểm tuần tra lại chính là... khu nghĩa địa!
Lúc ấy Diệp Mãn Chi đang vui vẻ chuẩn bị đồ ăn nước uống cho chuyến đi, trong lòng háo hức đợi ngồi xe ngựa đi dã ngoại thì ở nhà đã nhận được lời nhắn từ Phó chủ nhiệm Trương khiến cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
“???”
Mấy người này cũng thật là... không chọn chỗ nào khác mà lại đi đánh nhau ngay cạnh nghĩa địa!
Không sợ làm phiền giấc yên nghỉ của tổ tiên hay sao!
Cô cứ thế như con lừa bị bịt mắt kéo cối xay đi tới đi lui trong nhà mấy vòng, cuối cùng đành để anh năm đi trước còn mình thì ở lại tham gia tuần tra.
Bây giờ trong thành phố và nông thôn đều đang thực hiện bình đẳng lao động nam nữ, đàn ông làm được thì phụ nữ cũng phải làm được.
Dù trong lòng sợ chết đi được, cô cũng phải cắn răng gồng mình mà đi theo!
Đội tuần tra được chia thành hai nhóm, nhóm của Diệp Mãn Chi gồm ba cán bộ khu phố và ba cảnh sát khu vực.
Vì quân số quá ít, trông chẳng khác gì đội quân giấy dễ vỡ nên lúc xuất phát ai nấy đều mang theo một món đồ phòng thân thuận tay.
Diệp Mãn Chi chọn một cái móc tro lò vừa nhẹ vừa hữu dụng, Trang Đình thì xách theo một cây chổi, còn Lưu Kim Bảo vì tiếc mạng sống nên vác hẳn một cái xẻng sắt.
Một đoàn người mang theo “vũ khí phòng thân” oai phong tiến về phía khu nghĩa địa.
Lúc đầu cái xẻng của Lưu Kim Bảo còn được vác trên vai, đi được nửa đường vác không nổi nữa, anh ta đành phải kéo lê nó dưới đất mà đi.
Chiếc xẻng sắt kéo lê trên đất va vào đá vụn thỉnh thoảng tóe ra tia lửa, âm thanh lách cách leng keng vang lên inh ỏi kết hợp với không khí hoang vắng xung quanh khu nghĩa địa khiến người ta càng thêm rợn người.
“Lưu Kim Bảo, cậu có thể khiến cái xẻng của mình im lặng được không?” – Lôi Đào bên phía đồn công an cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Lưu Kim Bảo phản bác đầy lý lẽ: “Đi ngang qua nghĩa địa thì phải tạo chút tiếng động, chứ nếu im lặng quá thì càng rùng rợn hơn đấy!”
Mọi người đều bị tiếng xẻng làm phiền đến phát bực nhưng cũng thấy lời cậu ta nói có chút lý, đành để mặc cho cậu ta tiếp tục gây ồn.
Khi sắp đến khu vực rìa của nghĩa địa, đột nhiên phía đối diện vang lên một tràng chó sủa rồi ba bốn luồng ánh sáng trắng từ đèn pin quét thẳng đến.
“Ai đó? Lập tức dừng lại!”
Nghe vậy, Lôi Đào cũng lia đèn pin trong tay lớn tiếng đáp: “Tuần tra đây! Các anh là ai?”
“Tuần tra gì mà tuần tra? Khu vực này đang bị phong tỏa, mời các anh lập tức quay lại!”
Lôi Đào quay sang hỏi hai cảnh sát bên cạnh: “Khu này bị phong tỏa rồi à? Sao tôi chưa nghe gì hết?”
“Nếu bị phong tỏa thật thì trưởng đồn còn để mình đi tuần à? Cứ qua xem sao, coi chừng có kẻ lợi dụng sơ hở.”
Thế là sáu người mặc kệ cảnh báo tiếp tục tiến lên. Đi chưa được hai chục mét thì đã bị mấy người mặc quân phục màu xanh vây chặt xung quanh.
Ánh đèn pin lần lượt chiếu qua mặt từng người trong nhóm, khi chiếu đến Diệp Mãn Chi thì dừng lại trong giây lát rồi mới chuyển sang người bên cạnh.
Một người lính trẻ tên Tiểu Tần thì thầm: “Từ xa đã thấy ba bóng trắng loáng choáng leng keng đi tới, hóa ra là đồng phục cảnh sát, suýt nữa hù chết người ta!”
Anh ta nói mấy câu với người bên cạnh rồi lập tức chạy về phía tây khu nghĩa địa đi báo cáo với cấp trên là đã gặp người quen.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Tranh Vinh sải bước tiến tới.
“Các anh thuộc đơn vị nào?”
“Đội tuần tra phố Quang Minh. Chiều nay xảy ra vụ ẩu đả, lãnh đạo cử bọn tôi đến canh giữ hiện trường đề phòng có người lợi dụng sơ hở.”
“Canh giữ à?”
Ánh mắt Ngô Tranh Vinh lần lượt quét qua các món ‘vũ khí’ trong tay họ – móc tro lò, xẻng sắt và chổi – rồi hỏi với vẻ mặt khó tả: “Ai là người phụ trách ở đây?”
Sáu người trong đội tuần tra đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Họ chỉ là một đội tạm thời, ngoài vài cán bộ đang tập sự thì còn lại đều là cảnh sát trẻ phụ trách khu vực, hai đơn vị khác nhau, ai cũng không có quyền quản lý ai, càng không ai dám tự nhận là người phụ trách.
Thấy cả đám đều không ai chịu đứng ra, Ngô Tranh Vinh liền chỉ đích danh.
“Đồng chí đứng đầu hàng, mời bước ra!”
Diệp Mãn Chi liếc nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở vị trí đầu tiên.
Ban đầu cô đứng cạnh Lưu Kim Bảo nhưng tên mặt búng ra sữa này lại âm thầm lùi về sau một bước lúc bị vây để cô đứng ra chịu trận!
Cô chỉ tay vào mình, giọng hơi ngập ngừng: “Anh gọi tôi ạ?”
Ngô Tranh Vinh mặc quân phục, dưới ánh chiều tà trông nghiêm nghị và uy nghi gật đầu nói: “Chính là cô, đi theo tôi!”