Hoàng Lê nói không sai, Diệp Mãn Chi từ trước đến nay vẫn là người khá coi trọng bản thân, lấy mình làm trung tâm, tự cảm thấy rất ổn.

Ngoài ra cô còn rất bênh người nhà.

Bản chất của nhà họ Trịnh và Tuyết Kiều Nhi thế nào cũng không liên quan gì đến cô, điều cấp bách lúc này là phải đảm bảo an toàn cho “người bị hại” là anh năm.

“Anh, em sắp sang ở với Thanh Mai vài ngày, dạo này không có ở nhà, anh về nhà ở với mẹ mấy bữa được không?”

“Mẹ mình lớn như vậy rồi cần gì anh phải ở cùng nữa?” Anh năm không chịu ngồi yên, đang ngồi xổm bắt sâu cho cây bí trong luống rau.

“Haiz, mấy người con trai các anh đúng là không chu đáo bằng con gái bọn em!”

“…”

Diệp Mãn Chi dùng cành cây khều một con sâu xanh từ lá rau xuống, tặc lưỡi: “Trước đây dù chị cả đã lấy chồng, anh cũng chuyển ra ngoài sống thoải mái nhưng em ở nhà một mình cũng bằng ba người! Giờ em không ở nhà nữa thì bên mẹ chẳng còn đứa con ruột nào cả, mẹ cô đơn biết mấy!”

Anh năm dở khóc dở cười: “Cho dù chúng ta không ở nhà, mẹ vẫn sống bình thường thôi mà.”

Thường Nguyệt Nga kết hôn với ông Diệp gần hai mươi năm, sớm đã hòa nhập với đại gia đình, quyền quản lý tài chính trong nhà cũng nằm trong tay bà.

Nghe Mãn Chi nói cứ như mẹ mình chịu thiệt thòi ghê gớm lắm.

“Không giống đâu, trước đây chỉ có sáu anh chị em mình, giờ có thêm chị dâu rồi mà.” Diệp Mãn Chi bắt đầu phát huy sở trường khuấy động gia đình. “Anh không hiểu mấy chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu, mẹ mình đang âm thầm nuốt đắng đấy!”

Nghe cô nói thế, anh năm thật sự có chút do dự.

Vì bẩm sinh có khiếm khuyết về cơ thể nên anh nhạy cảm với cảm xúc người khác, đúng là anh cảm thấy mẹ dường như không thích chị dâu ba cho lắm.

“Anh bên này ngày nào cũng phải cho lợn ăn, nuôi gà, còn phải chăm luống rau, không rảnh đi lâu được. Em ở với Thanh Mai mấy ngày vậy?”

Diệp Mãn Chi cũng không chắc mấy ngày: “Anh về nhà với mẹ vào buổi tối là được, ban ngày cứ làm việc bình thường, đâu ảnh hưởng gì đến chuyện nuôi lợn.”

Cô ném con sâu vừa nhặt được vào chuồng gà, nhìn đám gà con bay nhảy chạy tới tranh nhau mổ ăn.

“Anh, anh tính sau này cứ sống mãi ở ngõ Nguyệt Nha hả?”

Cô định tìm cho anh năm chỗ khác để ở nhưng việc này vẫn cần anh ấy đồng ý trước.

“Ừ, vừa rộng lại rẻ, chẳng phải rất tốt à.”

“Ngõ Nguyệt Nha phức tạp lắm, con gái mà nghe anh ở đó là chẳng ai muốn hẹn hò đâu! Còn hôm đó nữa, anh cùng đám đàn ông to lớn đứng chặt cây trước cửa nhà họ Trịnh ồn ào om sòm, nhìn mà sợ! Em sợ anh học thói xấu từ họ đấy.”

Anh năm: “…”

Anh ta đã ngoài hai mươi rồi, đâu dễ bị người khác làm hư như vậy chứ.

“Hay là để em tìm cho anh căn nhà khác nhé? Em dù gì cũng là cán bộ tập sự của khu phố, bên ban quản lý nhà đất có người quen, có thể nhờ họ giúp tìm chỗ tốt mà rẻ.”

Cô em gái còn lo xa hơn cả mẹ, Diệp Mãn Lâm cảm thấy buồn cười liền thuận miệng nói: “Được thôi, nếu cô em cán bộ của anh tìm được nhà tốt thì anh cũng cố tìm một cô bạn gái.”

“Chốt luôn, anh cứ đợi cưới vợ đi!”

Diệp Mãn Chi không hề nói chơi, cô thực sự quen người bên quản lý nhà đất, cũng là học viên trong lớp học may của cô.

Người này đi học đầy đủ gần như không vắng buổi nào, có khi còn mang vải đến ủy ban khu phố nhờ cô cắt giúp.

“Chị Triệu, chị có căn nhà nào rộng rãi mà rẻ không?”

Chị Triệu lật sổ ghi chép hỏi: “Bao nhiêu người ở? Cần khu nào?”

“Tạm thời chỉ có một người thôi, không cần nhiều phòng nhưng phải có sân lớn, anh trai em định nuôi ngựa, nuôi lợn, nuôi gà. À, đừng là ngõ Nguyệt Nha nhé.”

“Anh trai em nuôi nhiều thứ thật. Nhưng ngõ Nguyệt Nha là rẻ nhất rồi, các khu khác chắc chắn sẽ đắt hơn.” Chị Triệu chỉ vào một địa chỉ, “Chỗ này sân lớn, có hai phòng và một bếp, bảy đồng một tháng.”

“Không còn chỗ nào rẻ hơn nữa ạ?”

Anh năm nhà cô là kiểu giữ tiền như tỳ hưu, kiếm được đồng nào là giấu đồng nấy.

Nếu không cũng chẳng đến mức phải tự trồng rau nuôi gà như vậy.

Sân nhà ở ngõ Nguyệt Nha chỉ có năm đồng, bảo anh bỏ ra bảy đồng thuê nhà mới thì chắc chắn không chịu.

“Bảy đồng là rẻ lắm rồi đấy Tiểu Diệp à. Nhà công khu phố mình khác với nhà phân cho cán bộ cơ quan, họ có phúc lợi, mỗi tháng chỉ thu tượng trưng hai ba đồng. Nhà phố thì luôn đắt hơn nhưng bảy đồng mà được cái sân lớn, đủ cho cả đại gia đình ở thật ra là rất đáng rồi!”

“Chị Triệu, thật sự không có cái nào rẻ hơn à?”

Chị Triệu thở dài lật sổ khác tìm: “Nhà dưới năm đồng thì ngoài ngõ Nguyệt Nha chỉ có ba chỗ thôi. Một là cạnh thôn Trần Gia, gần nghĩa địa, bốn đồng một tháng nhưng ít người chịu ở, chị cũng không khuyên.”

“Chỗ thứ hai là căn nhà cũ ở ngõ Cổ Thụ. Là nhà vô chủ từ sau giải phóng, đã nhiều năm không ai ở, phòng quản lý nhà đất cũng chưa có tiền sửa chữa nên nhà rất tồi tàn. Năm đồng một tháng, phải tự bỏ tiền sửa. Nhưng khu này vị trí rất tốt, ra khỏi ngõ là trạm lương thực và chợ.”

Diệp Mãn Chi nghĩ chỗ đó vị trí đẹp vậy mà còn chưa có ai thuê, chắc chi phí sửa chữa cao lắm.

“Thế chỗ thứ ba là đâu?”

“Thứ ba là dãy nhà cấp bốn đối diện cổng đông khu quân công, năm đồng một tháng.”

Diệp Mãn Chi nghĩ kỹ về dãy nhà đó: “Nhà đẹp thế mà chỉ năm đồng?”

Chị Triệu cười: “Chỗ đó trước đây là trạm xe cũ, sau cho nhà máy 856 thuê, họ tự sửa lại nhưng mình vẫn tính giá cũ, mỗi tháng năm đồng.”

Diệp Mãn Chi tò mò hỏi: “Vậy giờ nhà máy 856 không thuê nữa à?”

“Haha, làm sao được! Cả dãy sáu căn đều có người ở cả rồi. Trước đây là chỗ đậu xe ngựa, xe bò, sau này nhà máy chuyển sang dùng ô tô không cần nữa. Nhưng nhà thì không thể bỏ trống, bốn căn đã cho người thân cận thuê hết rồi,” chị Triệu hạ giọng, “toàn là người có quan hệ.”

Diệp Mãn Chi biết mấy căn đó chẳng đến lượt nhà mình nhưng vẫn hăng hái tám chuyện cho vui.

Thế là cô cũng hạ giọng hỏi: “Lãnh đạo nhà máy nhiều thế, mấy căn nhà đó sao đủ chia?”

“Đúng thế chứ sao nữa.” Chị Triệu không làm ở nhà máy 856 nên nói chuyện người khác không kiêng dè gì. “Sáu căn, bốn căn cho thuê rồi, còn lại hai. Một căn là phòng tạm của đại diện quân đội, còn một căn thì để không.”

“Nhà ngon thế mà lại để không?”

Chị Triệu ghé sát nhỏ giọng: “Năm ngoái có người định thuê căn đó, phó xưởng trưởng Lưu của nhà máy còn ký giấy duyệt chuyển nhượng rồi, suýt nữa tôi làm xong thủ tục thì bị đại diện quân đội mới đến đột nhiên ngăn lại!”

“Ồ!” Không ngờ người quen lại xuất hiện, Diệp Mãn Chi vội xác nhận: “Là đoàn trưởng Ngô đúng không?”

“Đúng đúng, chính là anh Ngô đó, mới tới năm ngoái.” Chị Triệu đầy hứng thú. “Nghe nói anh ấy tuyên bố thẳng trong cuộc họp lãnh đạo nhà máy rằng phó xưởng trưởng Lưu không có quyền xử lý bất cứ tài sản nào của phòng đại diện quân đội, chữ ký của ông ấy không có hiệu lực.”

“Nhưng căn đó chẳng phải đã để trống từ lâu sao? Sao lại tính là của đại diện quân đội?”

“Ban đầu cả hai căn đều là phòng tạm của bên quân đội nhưng thật ra chỉ cần một căn là đủ, căn còn lại bỏ trống lâu rồi.” Chị Triệu lắc đầu thở dài, “Đoàn trưởng Ngô đúng là người kỳ quặc, căn nhà để trống mà nhất định không cho thuê, thà mỗi tháng đóng tiền thuê còn hơn, chẳng hiểu anh ấy nghĩ gì! Cũng ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng nữa chứ!”

“…”

Diệp Mãn Chi nghĩ thầm: Không phải để lập uy thì còn gì nữa?

Cô từng nghe ông Diệp kể khi Ngô Tranh Vinh mới đến nhà máy đã bắt lỗi hàng loạt vật tư quân dụng của nhà máy.

Nhưng kỹ sư trưởng và phó giám đốc kỹ thuật thì đã quen với vị đại diện quân đội cũ biết điều nên thấy người mới này chỉ biết làm khó, đôi bên xung đột rất dữ.

Mà phó xưởng trưởng Lưu chính là phó giám đốc kỹ thuật của nhà máy 856.

Ngô Tranh Vinh dám không nể mặt ông ấy ngay trong cuộc họp, nếu không phải để thị uy thì còn gì?

Chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nổi cố tình đi đắc tội người ta?

Mà… hiệu quả lập uy này có hơi quá đà thật, đã nửa năm trôi qua, không chỉ người của phó xưởng trưởng Lưu không thuê được căn nhà mà cả những người khác cũng không dám hó hé gì nữa.

Diệp Mãn Chi thầm nghĩ một cách xấu xa: Nhà không dùng đến mà vẫn phải đóng tiền thuê hằng tháng, không biết đoàn trưởng Ngô có hối hận không nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play