Lần này thì Diệp Mãn Chi thực sự bị bệnh, tối hôm đó về nhà liền phát sốt cao.

Lúc sốt đến mê man, cô vẫn còn lẩm bẩm nói linh tinh vừa nói vừa rơi nước mắt.

Nếu những lời "Hoàng đại tiên" nói là thật thì cuộc đời của anh năm cô thật sự quá khổ rồi.

Vừa mới sinh ra đã vì bị khuyết tật bẩm sinh mà bị ông nội ruột và cha ruột coi là điềm xấu, mẹ ruột vì muốn giữ mạng sống cho anh đành đoạn đoạn tuyệt với nhà chồng bế con về nhà mẹ đẻ.

Đợi đến khi anh lớn hơn một chút, vừa mới hiểu chuyện lại phải theo Thường Nguyệt Nga tái giá đến nhà cha dượng bắt đầu làm quen với cuộc sống mới.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì gương mặt tuấn tú nhưng đôi chân lại tật nguyền, anh không biết đã khiến bao nhiêu người tiếc nuối lắc đầu.

Khó khăn lắm mới trưởng thành, tích góp được ít tiền mua được chiếc xe ngựa, cuộc sống vừa có chút khởi sắc thì lại bị người ta tìm đến trả thù, cuối cùng bỏ mạng trong biển lửa.

Chỉ cần nghĩ đến số phận của anh năm, lòng Diệp Mãn Chi đã đau đớn đến không thể kìm nổi nước mắt.

Anh năm còn chưa từng có người yêu, chưa kết hôn sinh con nữa kia mà!

Nếu anh thật sự ra đi như vậy, mẹ cô là Thường Nguyệt Nga chắc chắn sẽ hận chết cha dượng Lão Diệp mất!

Lúc hai người tái hôn, Thường Nguyệt Nga không lấy một xu sính lễ, điều kiện duy nhất là: phải coi hai đứa con riêng của bà như con ruột.

Chị hai, anh ba, anh tư có gì thì chị cả và anh năm cũng nhất định phải có.

Ban đầu Lão Diệp cũng làm rất tốt.

Nhưng đến năm ngoái khi nhà máy 856 chia nhà đợt đầu tiên cho công nhân xây dựng mà lại là nhà tập thể mới xây.

Với cấp bậc của Lão Diệp chỉ được phân căn một phòng rưỡi, là anh ba nhường suất của mình nên nhà họ mới được một căn hai phòng một phòng khách, miễn cưỡng đủ chỗ cho cả nhà lớn cùng ở.

Nói cho cùng căn nhà đó vốn là của Lão Diệp và anh ba, ngay cả vợ chồng anh tư còn phải ngủ ở phòng khách.

Vậy nên khi anh năm đề nghị thuê một cái sân nhỏ để tiện nuôi ngựa, Thường Nguyệt Nga không phản đối, để anh dọn từ nhà cũ sang ngõ Nguyệt Nha sống riêng.

Nhưng để bà ấy tận mắt thấy anh ba cưới vợ sinh con, đi Liên Xô làm kỹ sư, rạng rỡ đủ đường, còn anh năm thì tuổi còn trẻ đã mất mạng, làm mẹ sao có thể chịu nổi!

Diệp Mãn Chi gần như đã thấy trước cảnh nhà tan cửa nát nên đã bật khóc nức nở trong giấc mơ.

Cô sốt cao liên tục, mê sảng không ngừng, phải nằm liệt suốt ba ngày mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Vừa mở mắt ra, giọng đã khàn khàn hỏi: “Anh năm đâu rồi?”

“Ra ngoài đánh xe chở hàng rồi,” Thường Nguyệt Nga đang thay khăn mặt lạnh trên trán cô, “lo mà giữ cái thân con đi cho mẹ nhờ!”

Diệp Mãn Chi yên tâm nằm xuống lại, trong lòng bắt đầu suy nghĩ về chuyện của nhà họ Trịnh và anh năm.

Vì một cái cây mà mất mạng, nghe qua thì khó tin nhưng đặt vào hoàn cảnh nhà họ Trịnh thì lại chẳng phải không có khả năng.

Tự ti lâu dài, bị khinh miệt, uất ức dồn nén rất dễ khiến một con người trở nên méo mó về tâm lý.

Có khi vụ chặt cây lần này chính là giọt nước tràn ly.

Diệp Mãn Chi trong lòng đã bắt đầu sợ Trịnh Đông Muội, cô tự biết ngắn hạn không thể thay đổi con người đó được.

Vậy thì chỉ có thể tìm cách đẩy anh năm đi trước, tạm thời rời khỏi ngõ Nguyệt Nha đã.

Ở nhà đã giúp cô xin nghỉ ốm bốn ngày với ủy ban khu phố, trước khi chính thức đi làm lại, Diệp Mãn Chi định ghé qua chỗ anh năm một chuyến khuyên anh về nhà ở vài hôm.

Muốn vào ngõ thì phải đi ngang nhà họ Trịnh trước.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ loang lổ hé mở một nửa, tiếng trẻ con khóc lẫn tiếng nô đùa vang xa.

Ngược ánh nắng chói chang, Diệp Mãn Chi ngước nhìn về phía cây táo gai kia, vẫn còn rất nhiều cành vươn ra ngoài, ngang ngược chiếm gần hết lối đi chung trong ngõ.

“Mẹ, Đông Muội, con đi làm đây!”

Giọng dịu dàng của Tuyết Kiều Nhi vang lên từ trong sân, cùng lúc đó chiếc xe ba bánh cũng lộ ra nửa phần đầu.

Diệp Mãn Chi lúc này không muốn chạm mặt người nhà họ Trịnh liền bước nhanh vài bước vượt qua cổng nhà họ.

Sau lưng vẫn còn nghe thấy bà Trịnh đuổi theo dặn dò con dâu bằng giọng nhẹ nhàng:

“Kiều Nhi, trời nóng dễ ra mồ hôi, mẹ đổ đầy hai chai nước sôi nguội từ chai truyền dịch rồi, nhớ uống đấy nhé!”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

“Con bé này, cảm ơn gì mà cảm ơn. Nếu đạp không nổi thì nhờ người trong đội xe giúp một tay, người ta thấy con là phụ nữ chắc chắn sẽ giúp! Còn nữa, đói bụng thì ra ngoài mua cái bánh ăn, đừng tiếc tiền!”

Nghe đoạn đối thoại ấy, Diệp Mãn Chi khẽ cười khẩy trong lòng.

Thì ra ở chỗ bà Trịnh, nước sôi nguội thì đầy đủ mà đồ ăn khô thì chẳng thấy đâu.

Đạp xe ba bánh là lao động cực nhọc, mỗi chuyến chẳng kiếm được bao nhiêu, ai mà nỡ tiêu tiền mua bánh ăn?

Nếu thật sự thương con dâu, sao không chuẩn bị cơm cho cô ấy mang theo?

Bà Trịnh chỉ cần nhấp môi mấy câu đã khiến Tuyết Kiều Nhi cam tâm tình nguyện nuôi cả nhà họ Trịnh, đúng là lợi hại.

Diệp Mãn Chi trong lòng lẩm bẩm thì nghe thấy tiếng then cửa gỗ phía sau, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Tuyết Kiều Nhi đứng bên chiếc xe ba bánh đang chỉnh lại mái che mưa mới lắp, không biết nhớ đến điều gì mà nghiêng đầu nhìn về phía cây táo gai bị chặt một nửa chợt khẽ nhếch môi cười.

Diệp Mãn Chi lập tức xoay người bước đi thật nhanh, trong lòng vẫn lặp đi lặp lại nụ cười mỉa mai bên môi Tuyết Kiều Nhi, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một trận ớn lạnh không rõ nguyên do.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play