Bên phía ủy ban khu phố, nhờ có sự bảo chứng của nhà xuất bản cấp tỉnh, tinh thần của Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà lại được vực dậy.
Lớp học cắt may vẫn diễn ra như thường lệ, sách tranh cũng tiếp tục được cho mượn luân chuyển.
Tuy nhiên thông qua chuyện lần này, hai người họ cũng nhận ra rằng Phó Chủ nhiệm Trương dường như có chút thành kiến với họ.
Lý do cụ thể thì không rõ.
Để tránh chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Trương Cần Giản, cả hai trong thời gian này đều im lặng không gây chú ý trong văn phòng.
Chiều hôm đó, khi Diệp Mãn Chi tiễn vị khách cuối cùng đến làm thủ tục xong, ôm hộp cơm chuẩn bị tan ca thì Lôi Đào bên đồn công an bất ngờ xông vào như bão.
Ánh mắt anh ta đảo qua giữa Diệp Mãn Chi, dì Phụng và Mục Lan, cuối cùng nói với Mục Lan:
“Chủ nhiệm Mục, bên tôi có việc khẩn cần chị giúp đỡ, giờ chị rảnh không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Có một người phụ nữ chạy đến trước cửa đồn chúng tôi kêu gào đòi treo cổ!”
“……”
Mục Lan lập tức đứng phắt dậy: “Vậy cậu còn không mau cứu người?! Chạy sang đây làm gì?”
“Hôm nay chị Mạnh nghỉ phép,” Lôi Đào gãi đầu nói, “Bọn tôi đều là đàn ông, không tiện ra tay bế người ta! Nhờ chị đến xem thử, tiện thể giúp khuyên nhủ chút.”
Diệp Mãn Chi đặt hộp cơm xuống, xung phong: “Vậy để tôi đi với anh, tôi khỏe!”
Không ngờ Lôi Đào lại kén cá chọn canh, mặt đỏ lên nói: “Không được, cô chưa kết hôn, không tiện tham gia vụ này!”
“Cán bộ ủy ban khu phố chúng tôi không phân biệt nam nữ hay đã kết hôn chưa, gặp chuyện là phải xông pha!”
Mục Lan không hỏi thêm gì, kéo theo Tiểu Diệp ra ngoài.
Còn đồng chí Phụng Triều Dương trong văn phòng thì bị mọi người hoàn toàn phớt lờ.
Dì Phụng là kiểu nhân viên làm đúng giờ hành chính: chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan ca, chỉ làm đúng phần việc được giao, không bao giờ tăng ca, không tham gia bất kỳ hoạt động nào ngoài giờ. Nói mãi không được, đuổi cũng không xong, bản thân bà ấy lại chẳng mưu cầu gì nên lãnh đạo cũng đành bó tay.
Diệp Mãn Chi trong lòng âm thầm ngưỡng mộ cuộc sống "an nhàn" của dì Phụng nhưng vì tò mò muốn xem náo nhiệt nên vội vàng đi theo Chủ nhiệm Mục.
Trước cửa đồn công an quả nhiên như Lôi Đào nói, có một người phụ nữ trung niên đang buộc dây thừng lên nhánh cây trước cổng.
Chuẩn bị để treo cổ.
Mấy cảnh sát khu vực đứng xung quanh chưa để cô ta đút đầu vào vòng thòng lọng thì đã có người nhanh tay giật dây xuống.
Người phụ nữ vẫn cố giành lại sợi dây nhưng Sở trưởng Lưu từ trong đồn bước ra, mặt lạnh như tiền quát lớn:
“Cát Hồng! Có chuyện gì thì nói! Cô mà còn làm loạn nữa, chúng tôi không khách sáo đâu!”
“Các người còn định không khách sáo thế nào nữa? Tôi đến báo án ba lần, các người lần nào cũng đùn đẩy không xử lý! Tôi chính là muốn cho mọi người thấy các người ép người ta đến đường cùng như thế nào!”
“Bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có đôi, lần nào cô báo án có bằng chứng chưa? Nói cho cô biết Cát Hồng, ăn vạ không có tác dụng ở chỗ chúng tôi! Cô có treo cổ cũng chẳng giải quyết được gì!”
Nghe vậy, Cát Hồng không giành dây nữa mà ngồi phệt xuống đất đập đùi, cất giọng hát khóc quen thuộc với điệu bộ đầy kịch:
“Ôi trời ơi tôi sao mà khổ thế này~ a a a~ mấy ông mũ kê pi che chở cho kẻ xấu đó~ a a a~~~”
Diệp Mãn Chi đứng ở hàng sau của đám đông kinh ngạc nhìn người phụ nữ “làm ầm làm ĩ mà chẳng ra sao”, lại còn dùng giọng cải lương để tố cáo công an khu vực.
Phải biết rằng thời nay dân thường rất kính sợ công an, mấy ai vào đồn rồi mà dám náo loạn như cô ta?
Nhìn thấy sắc mặt Sở trưởng Lưu sầm sì lại, Diệp Mãn Chi vội vàng bước lên kéo cô ấy đứng dậy.
Sở trưởng Lưu nhức đầu nói: “Chủ nhiệm Mục, người này giao lại cho ủy ban khu phố các chị xử lý đi, chuyện cô ta nói không đủ điều kiện để lập án, chủ yếu vẫn phải hòa giải.”
“Chuyện gì vậy?” Mục Lan hỏi.
“Chồng cô ta làm nghề đạp xe ba bánh chở hàng, hai tháng gần đây tiền mang về nhà ngày càng ít. Cô ta nghi ngờ liền đến hợp tác xã dò hỏi, phát hiện công của anh ta chỉ bằng một nửa người khác. Cô ấy nhất quyết nói chồng đưa tiền cho Tuyết Kiều Nhi...”
Cát Hồng phẫn nộ chen lời: “Lãnh đạo à, Tuyết Kiều Nhi sinh ra ở hẻm Liễu Sao, cả con phố ai mà chẳng biết? Chồng tôi đưa tiền cho cô ta chẳng lẽ là vì chuyện tốt đẹp gì? Con kỹ nữ đó rõ ràng là tái phạm nghề cũ rồi!”
Hẻm Liễu Sao trước giải phóng là khu đèn đỏ nổi tiếng, nói thẳng ra chính là khu mại dâm.
Diệp Mãn Chi khó hiểu hỏi: “Tuy là tiền công ít đi một nửa nhưng hợp tác xã trả bao nhiêu thì anh ta mang về bấy nhiêu thì liên quan gì đến Tuyết Kiều Nhi?”
“Cô cán bộ trẻ tuổi sao mà hiểu được mấy chuyện dơ bẩn này! Tiền công của việc chở hàng được tính theo sản lượng. Hai người họ làm chuyện đó xong, chồng tôi có thể ghi sản lượng mình chở vào bảng công của Tuyết Kiều Nhi. Danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại, ai cũng không bắt bẻ được!”
Cát Hồng tức tối: “Lúc trước chồng cô ta nằm liệt giường tôi còn thương tình bảo chồng tôi đưa ba nghìn đồng (tiền cũ, tương đương ba hào tiền mới) giúp đỡ. Sau này cô ta muốn gia nhập hợp tác xã, mọi người vì danh tiếng của cô ta nên không đồng ý, tôi còn ra mặt nói đỡ. Con người này sao có thể quên ơn phụ nghĩa đến mức ấy, tiền gì cũng dám kiếm!”
“Được rồi được rồi, chuyện còn chưa rõ ràng, cô khóc lóc cái gì?” Chủ nhiệm Mục dùng mu bàn tay lau nước mắt cho cô ấy.
Trong lòng bà cũng hơi hối hận vì đã gọi Tiểu Diệp tới.
“Chuyện sao mà chưa rõ ràng chứ! Tôi đã mấy lần thấy họ cùng đạp xe chạy chở hàng ngoài đường! Hơn nữa lúc giặt quần áo cho lão Lý tôi còn phát hiện tóc dài, còn lục trong túi anh ta ra được một chiếc khăn tay có mùi thơm, nhà tôi xưa nay nào có mấy thứ đó!” Cát Hồng tóc ngắn nói rành rọt từng câu, “Ban đầu tôi còn chưa dám chắc nhưng hôm qua Tuyết Kiều Nhi vừa mới lắp thêm mái che mưa cho xe ba bánh, với cái mức thu nhập còm cõi của cô ta ngay cả ăn uống trong nhà còn chật vật, lấy đâu ra tiền mà mua mái che?”
Sở trưởng Lưu nhìn sang Chủ nhiệm Mục bất lực nói: “Chị nghe rồi chứ? Toàn là suy đoán chủ quan của cô ta thôi, chẳng có bằng chứng nào ra hồn, chúng tôi biết bắt ai bây giờ?”
Nếu là trộm cắp vặt thì còn có thể mai phục để bắt quả tang.
Nhưng dính đến chuyện nam nữ thì thật sự rất khó xử lý.
Phong tục thời nay bảo là thuần phác thì đúng là thuần phác nhưng bảo cởi mở thì cũng cởi mở vô cùng.
Chuyện nam nữ chỉ cần tìm góc khuất nào đó là có thể giải quyết xong.
Đợi cảnh sát tới nơi thì người ta đã sớm không thấy tăm hơi.
Lực lượng ở đồn công an có hạn, đâu thể suốt ngày đi theo dõi mấy chuyện tào lao nhảm nhí như thế?
Mục Lan kéo tay Diệp Mãn Chi hỏi: “Tôi nhớ cháu từng đến nhà tìm Tuyết Kiều Nhi, bên đó giờ thế nào rồi?”
“Cháu đến hai lần, đều không gặp được người. Nhưng,” Diệp Mãn Chi ghé tai bà thì thầm, “Sau đó cháu còn đến Hợp tác xã vận chuyển tìm cô ta, tuy vẫn không gặp nhưng ở bức tường vinh danh ngoài cửa văn phòng cháu thấy có tên cô ấy. Bảng xếp hạng dựa vào số lần ra xe và thu nhập trong tháng, Tuyết Kiều Nhi xếp thứ mười.”
Trong đội vận chuyển có mấy chục công nhân, Tuyết Kiều Nhi là nữ tài xế duy nhất mà xếp hạng mười, thật sự rất giỏi.
Nghe Diệp Mãn Chi nói xong, Mục Lan – người từ nãy vẫn giữ thái độ trung lập – liền nhíu mày.
Bà suy nghĩ giây lát rồi nói với Cát Hồng: “Cô không có bằng chứng, đồn công an chắc chắn không thể giúp cô bắt người. Vụ việc này hãy chuyển sang bên ủy ban khu phố chúng tôi xử lý.”
Cát Hồng nghi hoặc hỏi: “Chuyển sang rồi thì sao?”
“Mua bán dâm là hành vi bị nhà nước nghiêm cấm, nếu ở phố Quang Minh của chúng ta xuất hiện gái mại dâm, chúng tôi nhất định sẽ mạnh tay chấn chỉnh. Nếu chứng minh được Tuyết Kiều Nhi bị oan, chồng cô cũng không phải khách làng chơi đối với cô chẳng phải là chuyện tốt sao? Tôi nói đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy cô cứ về nhà chờ tin đi. Chúng tôi sẽ tổ chức người điều tra, sẽ nhanh chóng có hồi âm cho cô.”
Cát Hồng vẫn không chịu thôi: “Cảnh sát cũng nói với tôi y như vậy!”
“Không hài lòng à,” Mục Lan nhận lấy sợi dây từ tay anh cảnh sát khu vực nhét vào tay Cát Hồng, “Thì cô cứ mang sợi dây này đến trước cửa ủy ban khu phố chúng tôi mà treo cổ tự vẫn!”
Mọi người: “……”
Vẫn là Chủ nhiệm Mục lợi hại! Bá đạo quá!
Cát Hồng bị Chủ nhiệm Mục dọa cho rút lui, đám người bu lại hóng chuyện cũng dần tản ra.
Diệp Mãn Chi đuổi theo Cát Hồng nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện chưa điều tra rõ cô đừng đi rêu rao về việc Tuyết Kiều Nhi và chồng cô, chuyện đó sẽ ảnh hưởng không tốt tới cả hai người.”
Nhất là thân phận của Tuyết Kiều Nhi vốn đã nhạy cảm, một khi lại dính líu đến mấy lời đồn như thế, cho dù bị oan, danh tiếng cũng khó mà gột rửa.
Cát Hồng liếc xéo cô một cái, tức tối hừ lạnh: “Cứ để bọn họ vui vẻ được mấy hôm đã, nếu tra ra là thật, tôi chẳng sợ mất mặt, nhất định phải khiến cho cái tên Lý Tam Pháo và Tuyết Kiều Nhi bị thiên hạ khinh rẻ đến thối mặt!”
Diệp Mãn Chi: “……”