【Chị dâu ba còn chưa xuất bản được sách mà mình đã được xuất bản rồi sao?】

Đây là phản ứng đầu tiên của Diệp Mãn Chi khi nghe câu hỏi của Chu Mẫn.

Trong lòng cô, Hoàng Đại Tiên là người rất giỏi – ban ngày đi phát thư tốn bao nhiêu sức lực vậy mà buổi tối vẫn còn sức để viết lách.

Mặc dù không rõ chị ấy viết gì nhưng thi thoảng Diệp Mãn Chi có thấy chị ấy dán tem lên mấy phong bì phồng căng trông như là gửi bài cho tòa soạn.

Người ta nghiêm túc viết bài mà còn chưa xuất bản sách, mình chỉ là vẽ mấy bức minh họa đơn giản thế mà lại sắp được xuất bản sao!

Nhìn Chu Mẫn đang ngồi trước mặt, cô ngại ngùng nói:
“Chủ nhiệm Chu, những bức vẽ này đúng là do tôi vẽ nhưng kiểu dáng trang phục không phải tôi thiết kế, như vậy có thể xuất bản được sao ạ?”

“Đương nhiên là được rồi.” Chu Mẫn chỉ tay vào một cuốn “Tổng hợp xã luận” trên bàn làm việc của cô,
“Trong này những bài xã luận cũng không phải do biên tập viên của nhà xuất bản viết, vẫn có thể tổng hợp và xuất bản như thường mà!”

Tập tranh thời trang là bà ấy thấy được khi đến nhà tổ trưởng khu dân cư.

Bìa ngoài thì bình thường nhưng mở ra bên trong lại đầy bất ngờ.

Ngoài các kiểu phổ biến như sườn xám, áo sơ mi, còn có áo khoác mùa xuân, áo hai kiểu, áo gilê, váy, quần, đầm liền thân v.v.

Tuy chỉ được vẽ bằng bút chì nhưng bên cạnh từng kiểu dáng đều ghi chú rõ ràng về loại vải, màu sắc, phụ nữ có thân hình tiêu chuẩn cần bao nhiêu thước vải, một số còn ghi cả giá thành phẩm và tên xưởng sản xuất.

Chỉ riêng quyển họa tập bà ấy cầm trong tay đã có thể thấy các thương hiệu nổi tiếng lúc bấy giờ như Thước may Thượng Hải, Hồng Hà, Hồng Đô Bắc Kinh, Bạch Hồng Tửu Thiên Tân...

Nếu không thực sự yêu thích, người bình thường khó mà ghi chép tỉ mỉ đến vậy.

Chu Mẫn làm công tác xuất bản sách hơn nửa đời người, chỉ lật qua vài trang đã nhận ra tập tranh này rất có giá trị xuất bản.

Đầu năm nay, Trung ương Đoàn Thanh niên và Hội Liên hiệp Phụ nữ toàn quốc đã tổ chức một buổi tọa đàm về ăn mặc của phụ nữ, khuyến khích chị em phụ nữ ăn mặc đẹp hơn, thanh lịch hơn.

Nửa năm trôi qua, đúng là ở thành phố đã có nhiều chị em hưởng ứng phong trào. Nhưng do thông tin không thông suốt, phần lớn quần áo mới họ may vẫn là kiểu cũ rộng thùng thình, nhìn chung là thiếu tính thẩm mỹ.

Từ góc độ chính trị lẫn thực tiễn, Chu Mẫn đều cảm thấy họa tập này xứng đáng được xuất bản.

Diệp Mãn Chi vẫn chưa nhận thức hết giá trị của tập tranh nhưng điều đó không ngăn cô nhân cơ hội “tố cáo” nhẹ một chút.

“Chủ nhiệm Chu, có cơ hội được xuất bản mấy tập tranh này, tôi thật sự rất vui trong lòng nhưng việc này e là... khó mà thực hiện được…”

“Sao lại không được?” Mục Lan lập tức tiếp lời khuyên nhủ:
“Tiểu Diệp, cháu đừng dại dột! Xuất bản tập tranh thời trang để nhiều chị em phụ nữ có thể xem là việc tốt cho đại chúng! Với khu phố chúng ta cũng là một vinh dự lớn!”

Diệp Mãn Chi nghiêng người lại hạ giọng giải thích:
“Phó Chủ nhiệm Trương mấy hôm trước đã phê bình cháu rồi, không cho cháu cho mượn tập tranh thời trang nữa.”

“Sao cơ? Chuyện này liên quan gì đến lão Trương?”

“Chủ nhiệm không biết sao?” – Diệp Mãn Chi tỏ vẻ bất ngờ vừa đủ –
“Phó Chủ nhiệm Trương nói các họa tập này của cháu là tuyên truyền chủ nghĩa hưởng lạc, rằng ăn mặc đẹp là theo đuổi lối sống xa hoa, không cho phép mấy nội dung đó lan truyền trong khu phố. Cháu còn đang định thu hồi hết những cuốn đã cho mượn đấy.”

“Nhảm nhí! Ăn mặc bình thường mà bảo là xa hoa? Nhà xuất bản mỹ thuật tỉnh là đơn vị trực thuộc Tỉnh ủy cũng là tiếng nói tuyên truyền của Đảng, xuất bản sách gì, không xuất bản sách gì họ rõ hơn chúng ta nhiều!”
Mục Lan quyết đoán nói:
“Chuyện của lão Trương cứ để tôi đi giải thích, còn việc xuất bản sách thì không thể trì hoãn được. Tiểu Diệp, chuyện cụ thể cháu bàn kỹ với Chủ nhiệm Chu nhé.”

Mục Lan làm việc với lão Trương đã ba năm, những ý đồ nhỏ nhặt của anh ta, bà hiểu rõ.

Ủy ban khu phố nhỏ bé, có một số việc bà vẫn chọn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng Nhà xuất bản mỹ thuật là đơn vị cấp tỉnh, nếu có thể để cán bộ của khu phố mình được xuất bản sách qua một đơn vị như vậy thì cũng mang lại hiệu quả tuyên truyền tích cực cho khu phố nhỏ của họ.

Dù sao thì trước tên tác giả cũng có thể ghi thêm đơn vị công tác mà!

Sau một hồi bàn bạc, tựa đề tạm thời cho cuốn sách mới của Diệp Mãn Chi được quyết định là:
《Tổng hợp các mẫu thiết kế trang phục: XX mẫu thời trang nữ》.

Số lượng mẫu cụ thể sẽ phụ thuộc vào số kiểu dáng có thể chọn lọc từ các tập tranh của Diệp Mãn Chi.

Một số hình vẽ bị trùng lặp hoặc gần giống nhau sẽ bị lược bỏ, ngoài ra các mẫu đầm kiểu Liên Xô liệu có được đưa vào sách hay không còn phải chờ cuộc họp bên phía nhà xuất bản quyết định.

Ngoài ra trong các tập tranh của Diệp Mãn Chi phần lớn là trang phục mùa xuân, mùa thu và mùa hè, còn đồ mùa đông thì khá ít, tốt nhất nên bổ sung thêm một số mẫu mùa đông.

Ba người cùng nhau thảo luận cả buổi chiều trong văn phòng, đến lúc tan cuộc thì ngoài trời mưa đã tạnh, gió cũng ngừng, mây xám cũng đã tan.

Không khí phảng phất sự oi ẩm sau cơn mưa cùng hương thơm của hoa cỏ, Diệp Mãn Chi tạm biệt hai người kia rồi vội vã chạy về khu tập thể quân công.

Trong khu có mấy nhóm người đang đánh cờ dưới tán cây, tiếng quân cờ chạm xuống bàn lách tách vang lên không ngớt, các ông cụ xem cờ vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

Thường Nguyệt Nga đang ngồi cùng mấy người phụ nữ, vừa nhặt đậu que vừa tám chuyện gia đình.

Diệp Mãn Chi hào hứng chạy tới, sau khi chào hỏi một vòng với hàng xóm láng giềng, cô vẫy tay gọi mẹ:
“Mẹ, con kể cho mẹ nghe chuyện này nè!”

“Cán bộ Tiểu Diệp, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người sao?”

Diệp Mãn Chi nghiêm túc chỉnh lại: “Dì La, dì đừng gọi con là ‘cán bộ Tiểu Diệp’ nữa, con còn đang trong thời gian thử việc, chưa phải cán bộ chính thức mà.”

“Thì sớm muộn gì cũng vậy thôi mà!”

“Không được không được, Phó chủ nhiệm Trương của tụi con nói rồi, không được dùng cách xưng hô để nịnh nọt!” Diệp Mãn Chi cười hì hì, “Gọi anh ấy là Chủ nhiệm Trương thôi cũng bị phê bình, phải gọi đúng là Phó chủ nhiệm Trương!”

Các dì trong nhóm phụ nữ: “……”

Giả vờ nghiêm túc!

Diệp Mãn Chi vẫy tay chào tạm biệt mọi người, kéo mẹ vội vã lên lầu.

Sau đó trước mặt cả nhà, cô trang trọng tuyên bố tin vui: mình sắp xuất bản sách!

Căn phòng chợt rơi vào im lặng.

Một lúc sau, anh Tư nhìn quanh rồi quyết định lên tiếng thay cả nhà: “Không phải là em bị lừa rồi đó chứ?”

Diệp Lai Nha vẽ vời thì cũng được nhưng để đến mức xuất bản sách thì chưa tới. Nếu em út mà được xuất bản thì anh ta cũng làm được!

“Không đâu, người của nhà xuất bản là do Chủ nhiệm Mục tự mình đưa tới, không thể giả được! Hê hê hê~”

Diệp Thủ Tín đập đùi một cái: “Con gái tôi mà cũng có thể ra sách à! Nếu chuyện này thành thật, nhà mình cũng xem như là một gia đình nho nhã có học thức rồi!”

Ông vốn còn lo lắng về chuyện hôn nhân của cô con út, sợ rằng sau khi huỷ hôn, cao không tới mà thấp không xong, khó tìm được người như ý.

Nếu lời con gái nói là thật thì ông thậm chí còn dám mang quyển sách mới tới nhà thị trưởng để dạm hỏi!

Thường Nguyệt Nga cũng xúc động phụ hoạ: “Phải đó! Cả khu phố này có tìm cũng không ra cô gái thứ hai nào được xuất bản sách!”

Lòng tự hào bùng nổ cả chiều của Diệp Mãn Chi lập tức được ba mẹ làm cho thỏa mãn, cô kéo tay mẹ nói:
“Chủ nhiệm Chu của nhà xuất bản bảo con thêm một số mẫu trang phục thu đông nhưng con thì ban ngày đi làm, tối lại tổ chức hoạt động, đâu có thời gian đi khắp các cửa hàng. Mẹ, mẹ tranh thủ giúp con đi xem thử nhé.”

Tài vẽ tranh và may vá của cô đều học từ mẹ và chị Hai.

Thường Nguyệt Nga từng xuất thân từ một gia đình kinh doanh vải vóc, riêng vải đã biết cả trăm loại. Nói đến tay nghề cắt may thì chẳng biết còn giỏi hơn con gái bao nhiêu lần.

Ông Diệp sợ bà cứ làm mãi mấy việc kim chỉ hại mắt nên mới để con cái tự tay may quần áo.

Với lời nhờ vả của con gái, Thường Nguyệt Nga tất nhiên không nỡ từ chối, vỗ ngực cam đoan:
“Ngày mai mẹ đi xe tới cửa hàng Phụ nữ và Nhi đồng, chỗ đó lúc nào cũng bán đồ thu đông sớm, đảm bảo giúp con lo cho đâu vào đó!”

“Hê hê, vậy mai con ra sạp thịt đặt hai cái móng giò tẩm bổ cho mẹ đàng hoàng luôn!” Diệp Mãn Chi khoác vai mẹ nói tiếp, “Chờ khi nào nhuận bút sách về, con với mẹ chia đôi!”

Hai mẹ con tung hứng ăn ý, còn Hoàng Lê và Thẩm Lượng Muội – hai chị em dâu – lại hiếm khi có chung một suy nghĩ:

Cái miệng của Diệp Mãn Chi đúng là khéo thật!

Ngoài chuyện giặt đồ của mình thì suốt ngày chẳng đụng vào việc gì trong nhà, vậy mà chỉ dựa vào cái miệng là đã làm cho ba mẹ mừng tới rối cả lên!

Nhưng việc Diệp Mãn Chi được xuất bản sách đúng là một cú chấn động lớn đối với cả nhà họ Diệp, đặc biệt là với Hoàng Lê. Sau khi trở về phòng riêng, cô ấy ngẩn người mãi không nói nổi câu nào.

Là người đầu gối tay ấp, Diệp Mãn Đường đương nhiên biết vợ mình làm gì trong thời gian rảnh, thấy vậy liền an ủi:
“Em út ra được sách có phần may mắn nhưng cũng là thành quả tích lũy mấy năm nay. Em mới vào nhà mình nên chưa biết chuyện ngày xưa.”

“Nó từ nhỏ đã thích mày mò mấy thứ này, để gom vải, ren, nút, kim chỉ không biết tốn bao nhiêu tiền. May mà bây giờ mua vải phải dùng phiếu chứ không thì lương tháng của nó chắc đổ hết vô mấy chuyện ăn diện rồi. Em mới bắt đầu viết, cứ từ từ thôi, người ta hay nói câu gì ấy nhỉ?”

“Không tích tiểu thành đại thì sao đi nghìn dặm được.”

“Hê hê, đúng là nhà văn từng đăng bài, nói câu nào cũng có văn hoá hơn anh.” Diệp Mãn Đường tâng bốc không ngớt.

Hoàng Lê vừa bôi chút kem tuyết hoa lên tay vừa nói giọng đầy ngưỡng mộ:
“Mấy chuyện khác thì không nói chứ tiền nhuận bút từ sách chắc cũng không ít đâu, em chủ yếu là ghen tỵ với em ấy có thể kiếm thêm thu nhập đó!”

Cô ấy làm bưu tá chỉ là giải pháp tạm thời sau khi xuyên không, chẳng lẽ lại làm bưu tá cả đời?

Nếu muốn được điều chuyển vào các vị trí văn phòng thì phải thường xuyên thể hiện khả năng viết lách.

Trước đây Hoàng Lê học ngành báo chí thể thao, sau tốt nghiệp làm phóng viên hình ảnh cho kênh thể thao, kịch bản và lời dẫn đều có thể tự viết, thuộc dạng có năng lực viết khá tốt trong lứa đồng nghiệp cùng thời.

Nhưng cách dùng từ và thói quen hành văn của hai thời đại khác biệt hoàn toàn, sau khi xuyên tới đây, cô phải đọc báo suốt nửa năm trời, chỉ mới thử viết vài bài văn ngắn về công nhân và lao động cơ sở.

Hiện tại đã có hai bài được đăng, tiền nhuận bút vừa đủ để cô dẫn Diệp Mãn Đường đi ăn một bữa đồ Nga, tiêu gần hết.

Nhuận bút của báo chí không thể so với sách in.

Theo cô ấy biết, mức nhuận bút thấp nhất cho sách là 4 đồng mỗi nghìn chữ, một quyển sách mười vạn chữ ít nhất cũng được bốn trăm đồng.

Một số nhà văn nổi tiếng còn được trả tới 15 đồng mỗi nghìn chữ, chỉ cần in một quyển là có thể mua nhà ở Bắc Kinh rồi.

Sách của Diệp Mãn Chi chủ yếu là hình minh hoạ, phần chữ thì ít, không rõ sẽ tính giá thế nào.

Nhưng Hoàng Lê trầm ngâm nghĩ, việc em chồng xuất bản sách về thiết kế thời trang thật ra cũng có thể gợi ra một hướng đi mới cho chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play