Trong danh sách mà Chủ nhiệm Mục đưa có hơn mười người, Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà đã vận động thành công sáu người tham gia hoạt động, những người còn lại thì phải căn cứ theo tình hình cụ thể mà lần lượt thuyết phục.
Mấy ngày nay trời mưa to liên tục lại trùng vào những ngày trong hoàng lịch kiêng cưới hỏi, kiêng xuất hành, kiêng động thổ.
Số cư dân đến ủy ban khu phố làm việc giảm mạnh, các cán bộ nhỏ rảnh rỗi không có việc làm bèn tụ tập lại để nghiên cứu mẫu rập may trong buổi học tối và cuốn tạp chí thời trang của Diệp Mãn Chi.
“Tiểu Diệp, nếu thay vải kẻ màu tươi bằng vải chéo may theo mẫu đầm ở trang thứ hai này có đẹp không?” Trần Thái Hà vừa lật sách vừa hỏi.
Diệp Mãn Chi suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu: “Không chắc đâu ạ, kiểu váy này không hợp dùng vải trơn màu. Vải chéo nhìn gần thì ổn nhưng nhìn xa không có hoa văn, cũng giống như vải đen hoặc xanh trơn thôi…”
Trang Đình tiếp lời: “Cái vải kẻ màu kia thực ra cũng không đẹp lắm, màu nền là màu nâu, chị mặc vào thấy da càng tối.”
Vài nữ đồng chí cùng với Lưu Kim Bảo đang bàn luận sôi nổi thì Trương Cần Giản mặc áo mưa đẩy cửa bước vào.
Bàn làm việc của Diệp Mãn Chi ở gần cửa, cô chủ động chào hỏi: “Chủ nhiệm Trương về rồi ạ? Ngoài trời mưa lớn lắm đúng không?”
Vốn chỉ là một câu xã giao bình thường nhưng Trương Cần Giản lại dừng bước chỉnh lại: “Sau này đừng gọi tôi là 'Chủ nhiệm Trương' nữa, phải chú ý đến ảnh hưởng!”
“Hả?” Diệp Mãn Chi ngơ ngác, “Vậy cháu nên gọi là gì ạ?”
“Cháu gọi tôi là ‘chủ nhiệm Trương’, thế thì để Chủ nhiệm Mục ở vị trí nào?” Trương Cần Giản nghiêm mặt, “Phó chủ nhiệm là phó chủ nhiệm, không được dùng cách xưng hô để hối lộ.”
Diệp Mãn Chi: “……”
Chỉ gọi tiếng “chủ nhiệm” mà cũng được tính là hối lộ thì cũng dễ mua chuộc thật đấy.
Trương Cần Giản liếc sang bàn làm việc của Trần Thái Hà, không hài lòng nói: “Còn nữa, gần đây bầu không khí ở đơn vị chúng ta không tốt chút nào, chuyện uốn tóc, kẻ lông mày còn chưa giải quyết xong mà lại có đồng chí bắt đầu nghiên cứu cách ăn mặc, nhân dân sẽ nghĩ gì về chúng ta?”
Những người đang bàn chuyện ăn mặc lập tức im bặt.
“Nói đến đây tôi phải nhắc thêm một câu,” Trương Cần Giản quay sang nói với Trần Thái Hà và Diệp Mãn Chi, “Tôi thấy lớp học cắt may mà các cô tổ chức nên tạm ngừng đi là vừa.”
“Sao lại thế ạ? Tháng tuyên truyền Luật Hôn nhân còn kéo dài một tháng nữa cơ mà,” Trần Thái Hà dè dặt tranh thủ, “Phó chủ nhiệm Trương, giờ mà dừng thì đáng tiếc quá!”
“Cái đó mà là tuyên truyền Luật Hôn nhân sao? Theo tôi thấy thì đã lệch hướng rồi! Chuyện chính thì dạy chẳng được bao nhiêu lại khiến mọi người học thói khoa trương ganh đua! Ăn mặc sạch sẽ giản dị là được, may nhiều quần áo đẹp thế làm gì? Có phải là lãng phí không?”
Những lời này chẳng khác nào phủ nhận hoàn toàn thành quả công việc gần đây của Trần Thái Hà và Diệp Mãn Chi.
Trần Thái Hà lập tức đỏ hoe mắt vì tức.
Cô ấy mới kết hôn chưa bao lâu, mỗi ngày sau giờ làm không về nhà mà ở lại tổ chức tuyên truyền pháp luật cho mọi người chính là để được lãnh đạo công nhận và trở thành cán bộ chính thức.
Vậy mà cô ấy hy sinh thời gian nghỉ ngơi để tăng ca, kết quả lại bị lãnh đạo mắng!
Cô ấy lẩm bẩm: “Chủ nhiệm Mục còn khen lớp học cắt may của chúng tôi tổ chức rất tốt mà…”
“Chủ nhiệm Mục khen thì tôi không được phê bình chắc? Chính vì được khen quá nhiều nên có vài đồng chí mới tự mãn! Tuyên truyền Luật Hôn nhân mới là trọng tâm công việc của chúng ta nhưng bị các cô làm thành trò thời trang khiến dân chúng chỉ quan tâm đến chuyện ăn mặc!”
Diệp Mãn Chi nháy mắt ra hiệu với chị Thái Hà nhắc nhở chị phải nghĩ đến chuyện biên chế cán bộ, ngàn vạn lần đừng hành động bốc đồng!
Trương Cần Giản là Phó chủ nhiệm, có quyền quyết định giữ hay loại cán bộ cấp thấp như họ!
Lúc này mà cãi lại thì thật sự quá thiếu sáng suốt.
Diệp Mãn Chi liền đỡ lời: “Nếu Phó chủ nhiệm Trương cảm thấy lớp cắt may không cần thiết thì chúng tôi nghe theo chỉ đạo của lãnh đạo thôi, chỉ có điều cần giải thích rõ ràng với phía người dân một chút.”
“Ừm.” Trương Cần Giản gật đầu.
Diệp Mãn Chi cười tươi hỏi: “Phó chủ nhiệm, nhà anh chắc là chồng lo việc ngoài, vợ lo việc trong nhà đúng không? Mấy chuyện trong nhà chắc do chị nhà quyết định cả nhỉ?”
“Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc chúng ta đang nói?”
“Sao lại không liên quan! Tôi nhìn là biết anh không phải người làm chủ trong nhà rồi. Thực ra chuyện anh nói ai cũng làm nhiều quần áo ấy thật sự không hề tồn tại. Mỗi người chúng ta mỗi năm chỉ được phát mười lăm thước phiếu vải, nghe thì tưởng nhiều chứ thật ra chỉ vừa đủ may cho anh một bộ đồ cán bộ. Đến mùa đông mà muốn may thêm một cái áo bông thì chẳng còn vải đâu!”
“Tôi với chị Thái Hà tranh thủ thời gian nghỉ để tổ chức lớp học một mặt là để tuyên truyền Luật Hôn nhân, mặt khác cũng là muốn chia sẻ với các chị em nội trợ vài cách cắt may tiết kiệm vải. Nếu cắt may khéo, chị nhà giúp anh may bộ đồ cán bộ kia xong thừa ra còn đủ vải may hai cái quần đùi nữa đấy!”
Trương Cần Giản: “……”
Lưu Kim Bảo suýt nữa bật cười, bị Diệp Mãn Chi trừng mắt một cái mới nhịn lại.
“Còn chuyện anh nói lớp học của chúng tôi biến chất, không còn tuyên truyền nội dung luật hôn nhân, vậy thì thật oan cho chúng tôi quá!”
Diệp Mãn Chi rút từ ngăn bàn ra một quyển sổ đưa cho anh ta.
“Chúng tôi mỗi buổi đều giới thiệu hai vụ án liên quan đến Luật Hôn nhân. Chúng tôi là cán bộ trẻ, mỗi lần lên lớp đều phải chuẩn bị bài kỹ lưỡng, đây là giáo án chúng tôi tự viết.”
Trương Cần Giản lật xem, gật đầu: “Nhìn ra được là các cô có bỏ công sức nhưng tôi nói lớp học bị biến chất không chỉ là vì chuyện đó. Tiểu Diệp, tôi nghe nói cô có mấy quyển họa tập thời trang đang được truyền tay nhau trong dân chúng, thậm chí còn truyền tới tận Ủy ban cư dân số Một rồi! Đối với loại chủ nghĩa hưởng thụ xa hoa này, tôi hoàn toàn phản đối.”
“Phó chủ nhiệm, tôi cũng phản đối chủ nghĩa hưởng thụ! Nhưng thật sự là bà con truyền tay nhau họa tập của tôi không phải để hưởng thụ đâu ạ. Anh nghĩ xem, mỗi người mỗi năm chỉ được may một bộ đồ, ai mà chẳng muốn bộ đó vừa đẹp lại vừa tươm tất!”
“Được rồi, được rồi, đừng nói mấy chuyện đó nữa.” Trương Cần Giản xua tay, “Lớp cắt may ấy dừng lại trước đã, hai cô tập trung tuyên truyền Luật Hôn nhân đi. Còn mấy quyển họa tập thời trang kia cũng thu lại hết, không được truyền trong dân nữa, trông chẳng ra thể thống gì.”
Trần Thái Hà liếc nhìn Lưu Kim Bảo và Trang Đình, người ta làm văn nghệ thì được, bọn họ dạy cắt may lại bị nói.
Chỉ là may quần áo thôi mà cũng bị cho là xa hoa hưởng thụ!
Nhưng sau khi được Tiểu Diệp nhắc nhở, chị cũng hiểu ra lúc này không thể bốc đồng. Dù trong lòng có bao nhiêu ấm ức cũng phải cắn răng nhịn xuống.
Hai người liền chuẩn bị theo lời Phó chủ nhiệm Trương, sẽ tuyên bố ngừng lớp học trong buổi học cắt may tới. Còn mấy chị em phụ nữ thuộc nhóm đặc thù kia cũng không cần đi vận động nữa.
Đồng thời họ cũng phải nghĩ xem còn cách nào khác để tuyên truyền, dù sao thì tháng tuyên truyền Luật Hôn nhân vẫn chưa kết thúc.
Từ lúc đi làm tới nay, Diệp Mãn Chi ngày nào cũng dậy sớm ngủ sớm, đặc biệt thích đến cơ quan làm việc.
Đến mức Thường Nguyệt Nga, mẹ ruột của cô còn thấy không quen với sự siêng năng này của con gái.
Thế mà vừa mới thấy công việc có chút khởi sắc đã bị cấp trên yêu cầu dừng lại, chẳng khác gì vận động viên vừa xuất phát đã bị bắt lỗi xuất phát sớm. Lần một suy, lần hai nhụt chí, tinh thần làm việc lập tức bị giáng một cú nặng nề.
Diệp Mãn Chi lại bắt đầu nằm ườn trên giường, mỗi sáng mẹ cô phải gọi tới ba bốn lần mới chịu dậy đi làm.
Đến cơ quan thì cũng ít nói năng, ngoài việc giúp dân làm thủ tục, còn lại toàn bắt chước dì Phụng ngồi đọc báo.
…
Chiều thứ Tư tuần này lại đổ một trận mưa lớn, bên ngoài sấm chớp ầm ầm, vậy mà chủ nhiệm Mục vẫn đội mưa quay về, còn dẫn theo một người phụ nữ trung niên.
“Tiểu Diệp, để tôi giới thiệu với cháu. Đây là đồng chí Chu Mẫn sống ở khu dân cư số Một, cũng là người nhà của công nhân xưởng 856.”
Có một số người đến ủy ban khu phố làm việc cứ như đi khám bệnh ở bệnh viện, phải có người quen dẫn mới yên tâm.
Diệp Mãn Chi đã tiếp nhiều trường hợp quan hệ như vậy rồi nên cũng quen, cô mỉm cười chào đối phương như thường lệ.
Chu Mẫn ngồi xuống đối diện cô, lấy từ trong túi ra một quyển họa tập đã hơi quăn mép nói:
“Quyển họa tập thời trang này là tôi mượn từ bên ủy ban cư dân về. Nghe nói là do đồng chí Tiểu Diệp vẽ, hơn nữa còn có mấy quyển khác nữa, cô có thể cho tôi mượn xem được không?”
“Đúng là tôi vẽ nhưng không phải tác phẩm gốc của tôi đâu ạ, đều là tôi vẽ lại mẫu từ các cửa tiệm trưng bày thời trang. Dì xem này,” Diệp Mãn Chi dùng ngón trỏ chỉ xuống góc dưới bên phải, “ở đây còn ghi chú tên xưởng may nữa.”
Cô lục trong ngăn kéo lấy ra thêm một quyển khác:
“Hiện tại tôi chỉ còn giữ quyển này, những quyển khác đã có người mượn rồi. Dì muốn may đồ cán bộ hay váy liền thân kiểu Đông Âu? Tôi có thể giúp dì tham khảo một chút.”
Chu Mẫn cười nhẹ, không nói gì, lật mở họa tập từng trang một xem rất cẩn thận. Lúc xem xong dì ấy còn vỗ vỗ vào mặt sau của quyển sổ.
“Vừa nãy quên chưa giới thiệu. Tôi làm việc ở Nhà xuất bản mỹ thuật tỉnh, chuyên phụ trách mảng xuất bản sách.”
Chủ nhiệm Mục tiếp lời bổ sung: “Chị Chu là trưởng phòng biên tập số Một của nhà xuất bản.”
Diệp Mãn Chi liền gọi một tiếng “Chủ nhiệm Chu”, trong lòng thấp thỏm chờ đợi câu tiếp theo.
“Hai quyển họa tập thời trang của cô có nét rất riêng, hiện tại trên thị trường sách của nước ta chưa có loại sách nào chuyên giới thiệu thời trang nữ như vậy cả.” Chu Mẫn mỉm cười hỏi:
“Đồng chí Diệp Mãn Chi, cô có sẵn lòng biên soạn lại nội dung trong họa tập để nhà xuất bản mỹ thuật chúng tôi phát hành không?”