Sắc mặt của anh ba rất bình tĩnh, người qua đường cũng chẳng có phản ứng gì khác thường.
Lúc này Diệp Mãn Chi ngập ngừng một lúc, cảm thấy hàng chữ màu vàng vừa chợt lóe lên thật quá hoang đường liền cho là mình hoa mắt nhìn nhầm.

“Chị dâu, em thật sự khá hiểu tâm trạng của chị.”
“Chị có tâm trạng gì chứ?”
“Chẳng phải là không nỡ xa anh ba em sao! Hai người mới kết hôn chưa đầy một năm, không nỡ rời xa cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Hoàng Lê khẽ nhướn mày.
Con bé em chồng này hôm nay lại thay tính đổi nết rồi?

Diệp Mãn Chi là con út trong nhà, là đứa con duy nhất được sinh ra sau khi cha mẹ tái hôn.
Lúc cô ra đời, chị cả và anh năm mà mẹ kế Thường Nguyệt Nga mang theo vào nhà cùng với chị hai, anh ba và anh tư bên phía cha ruột Diệp Thủ Tín đều đã là những đứa trẻ hiểu chuyện.

Vì thế với vai trò như chiếc cầu nối giữa hai bên của một gia đình tái hợp, Diệp Mãn Chi từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực.
Dựa vào mô tả của tác giả và cả những gì Hoàng Lê từng cảm nhận, cô em chồng này vốn là người rất ích kỷ, lúc nào cũng lấy mình làm trung tâm.

Vậy mà hôm nay lại biết nghĩ cho người khác? Đúng là quỷ cũng không tin nổi!

“Chị dâu, được cử đi du học thật sự rất vinh dự đó! Anh ba em vinh dự, chúng ta là người nhà cũng được thơm lây. Hơn nữa anh ấy chỉ đi ba năm rồi sẽ về.”
Diệp Mãn Chi vì muốn an ủi đối phương thậm chí không ngại tự xát muối vào vết thương mình, “Chị nhìn thử Chu Mục mà xem! Anh ấy đi là đi hẳn năm năm đó, em vẫn ủng hộ anh ấy du học như thường!”

Ngoài các nhà máy quốc doanh lớn, Bộ Giáo dục cũng sẽ tuyển chọn học sinh cấp ba và sinh viên tốt nghiệp xuất sắc để cử đi Liên Xô du học.
Diệp Mãn Chi từng học mẫu giáo do “Hội Hoa Kiều Liên Xô” mở nên từ nhỏ đã có nền tảng tiếng Nga, thành tích luôn nổi bật.

Ngay khi thông báo tuyển chọn được công bố, cô đã hẹn cùng Chu Mục cố gắng thi đậu, còn giúp anh ta luyện nói suốt hai tháng liền để chuẩn bị.

Chỉ tiếc là tạo hóa trêu người, Chu Mục như ý được chọn, còn cô thì bị loại do không đạt yêu cầu trong kiểm tra sức khỏe!

Nghe đến cái tên đó, Hoàng Lê hỏi với vẻ mặt khó đoán:
“Em thật sự yên tâm để Chu Mục đi năm năm sao?”

“Yên tâm chứ,” Diệp Mãn Chi có chút ngượng ngùng đáp, “Em mới mười tám, đợi năm năm nữa rồi cưới cũng được mà.”

Hoàng Lê chỉ mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ:

【Tên Chu Mục đó cũng chẳng tốt đẹp gì, khi đi du học thì mập mờ với Từ Ánh Tuyết, về nước rồi thì ngoại tình ngay khi Diệp Mãn Chi đang mang thai — đúng là gã đàn ông cặn bã!】

【Cá tìm cá, tôm tìm tôm, ba người bọn họ đều không phải loại dễ đối phó. Chỉ tội cho Diệp Mãn Đường — đẹp trai, tính tình tốt, là nam chính mà vì mẹ kế lòng dạ hiểm độc và cô em gái thích gây chuyện mà phải ly hôn đến ba lần!】

【Tận đến khi Diệp Mãn Chi bị tống vào tù vì cố ý gây thương tích mới thật sự yên ổn, lúc đó nam chính mới có thể tái hôn với nữ chính và sống được mấy ngày bình yên...】

Hoàng Lê đang lặng lẽ mắng trong lòng thì Diệp Mãn Chi đã chết đứng tại chỗ.
Cô bị mấy dòng chữ vừa hiện ra dọa cho cứng người, một lúc lâu vẫn không thể thốt nên lời.

Chu Mục là hôn phu từ nhỏ của cô, học giỏi, có chút tính thiếu gia, đôi khi hơi ngốc nghếch. Việc cậu ta được chọn đi du học ở Liên Xô cũng chứng minh được năng lực và tư cách đạo đức.
Bảo cậu ta có vấn đề về tác phong? Cô tuyệt đối không tin!

Hơn nữa anh ba hạnh phúc, cô còn mừng cho anh ấy nữa là — sao có thể mong anh ly hôn chứ, mà còn là ly hôn đến ba lần!

Điều quan trọng nhất là — cô ngay cả giết gà còn không dám, làm sao có thể cố ý gây thương tích cho người ta được chứ?!

Diệp Mãn Chi trằn trọc cả đêm cũng không thể hiểu nổi — rốt cuộc là do mình hoa mắt hay thật sự chị dâu ba đã thành tinh, mọc cả chữ trên trán.

Sau chuyện xảy ra hôm trước, cô thật sự có chút sợ hãi người chị dâu này.

Vì vậy khi sáng sớm hôm sau vợ chồng anh ba bắt đầu cãi nhau đòi ly hôn, cô hoàn toàn không có ý định xen vào, chỉ lặng lẽ đeo cặp chạy khỏi nhà như thể trốn nạn.

Thời bấy giờ nhiều trường học áp dụng chế độ “dạy học hai ca”.

Do số lượng lớp học và giáo viên hạn chế, nhà trường sẽ để học sinh lớp 10 và lớp 11 luân phiên đến trường học nửa ngày, nửa ngày còn lại thì tự học ở nhà.

Lịch học của Diệp Mãn Chi trong học kỳ này đều được sắp vào buổi chiều.

Trước tiên cô đến bệnh viện của nhà máy để kiểm tra thị lực. Sau khi xác định đôi mắt to sáng ngời của mình hoàn toàn không có vấn đề gì, cô mới vừa vui vừa lo mà đến trường.

Sắp đến cổng thì Lâm Thanh Mai từ phía sau chạy tới khoác tay cô đùa cợt:
“Hôm nay sao cậu đi học một mình thế? Chu Mục không học tiếng Nga cùng cậu à?”

“Trên tỉnh mở lớp dự bị tiếng Nga riêng cho du học sinh rồi, người ta có giáo viên Liên Xô dạy cơ mà.”

Lâm Thanh Mai nói đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Nghe nói sang tới Mát-xcơ-va là được ở căn hộ riêng, xem múa ba-lê, còn được uống sữa ăn bánh mì mỗi ngày…”

“Ừ, nghe bảo còn được phát áo lông hổ, comple, giày da với tất nữa đấy!”

“Thành tích toán của tớ bình thường, không đậu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng cậu sao lại kém cỏi thế chứ?” Lâm Thanh Mai vừa nói vừa véo má Diệp Mãn Chi một cái, “Nhìn cậu cũng đâu giống kiểu thiếu dinh dưỡng, ngay cả Từ Ánh Tuyết lớp bên cũng qua được kiểm tra thể chất, sao cậu lại không qua nổi?”

Diệp Mãn Chi và Lâm Thanh Mai là đôi bạn lớn lên cùng nhau, từng bắt cá, tắm sông, chơi đùa từ nhỏ. Cả hai từng chia sẻ với nhau vô số “bí mật cấp tổ chức” nên mấy chuyện như của Từ Ánh Tuyết chỉ là chuyện vặt.

Diệp Mãn Chi không chút kiêng dè nói thẳng: “Tớ nghi là cô ta trước đây cứ hay giả bệnh xin nghỉ học thật ra là để trốn học! Cái gì mà ‘Tây Thi bệnh tật’, toàn là giả vờ!”

Mùa đông ở Matxcovakéo dài và vô cùng lạnh giá nên khi nhà nước chọn người đi du học, ngoài xét lý lịch chính trị và thành tích học tập còn đặc biệt chú trọng đến kiểm tra thể chất.

Những bệnh phổ biến như suy dinh dưỡng, thiếu máu, huyết áp cao, hạ đường huyết... đều bị loại ngay.

Từ Ánh Tuyết nổi tiếng là “mỹ nhân yếu ớt” trong trường vậy mà lại vượt qua được kỳ kiểm tra nghiêm ngặt như thế chứng tỏ cơ thể cô ta hoàn toàn khỏe mạnh, cái vẻ yếu ớt đó chỉ là giả tạo!

Lâm Thanh Mai chua chát nói:
“May mà còn có Lưu Quốc Khánh xuất thân từ giai cấp công nhân được chọn, chứ không thì suất đi du học quý giá đó một cái vào tay con trai phó xưởng trưởng là Chu Mục, một cái vào tay con gái riêng của phó kỹ sư trưởng là Từ Ánh Tuyết, chẳng phải để người ta bàn tán chết à?”

Nhiều năm thân thiết khiến Diệp Mãn Chi dễ dàng hiểu được ẩn ý trong lời bạn mình — kết quả tuyển chọn có thể không công bằng.

Cô vốn chẳng đỗ được vòng kiểm tra thể chất nên chuyện ai được chọn đi du học cũng không liên quan đến mình, càng không quan tâm.

Nhưng một khi tư duy đã được khai mở, thật sự rất khó không nghĩ sâu thêm…

Điều đó khiến cô càng thêm bồn chồn bất an từ tối hôm qua, chỉ muốn sớm xác nhận một số suy đoán với Chu Mục.

Thế nhưng chưa kịp hành động gì thì đối phương đã vội vàng chạy tới chất vấn cô trước!

Gần đây lớp dự bị đang được học lễ nghi quốc tế, Chu Mục mặc comple phẳng phiu, tóc chải bóng loáng.

Vừa gặp mặt đã nổi giận hỏi:
“Có phải cậu ghi chỗ ở nhà Từ Ánh Tuyết thành tiệm may không? Làm vậy hại người mà chẳng lợi gì cho mình! Mọi người đều là bạn học, sau này gặp mặt chẳng phải rất ngại à?”

Diệp Mãn Chi ngẫm một lát mới nhớ ra chồng của chị hai — Từ Đại Quân hình như là anh họ của Từ Ánh Tuyết.

Cô cau mày đáp:
“Từ Ánh Tuyết theo mẹ tái giá từ lâu rồi, tiệm may nhà họ Từ thì liên quan gì đến cô ta? Lúc Từ Đại Quân viết đơn tố cáo nhà tớ sao không thấy cậu bênh vực tớ nhỉ?”

“Đó là chuyện khác! Cậu không may quần áo thì cũng không sao nhưng nếu nhà bác ruột cô ấy bị xác định là tiểu chủ hộ thì có thể ảnh hưởng đến tư cách du học của cô ấy đấy!”

Khi xét tuyển du học sinh, lý lịch chính trị là yếu tố rất quan trọng.

Diệp Mãn Chi liếc mắt lườm anh ta:
“Cậu không có kiến thức à? Nhà họ Từ đâu có thuê công nhân, sao gọi là tiểu chủ hộ được? Dù có thật bị xác định là tiểu chủ hộ thì cũng là lỗi của anh họ cô ta, ai bảo anh ta lén viết đơn tố cáo nhà tớ? Hơn nữa đây là chuyện giữa hai nhà tụi tớ, liên quan gì đến cậu?”

Chu Mục tức tối nói:
“Giữa tụi mình là hôn ước từ bé đó!”

Diệp Mãn Chi “ồ” một tiếng, cười mà như không cười:
“Nhìn cậu giận dữ như vậy, người không biết còn tưởng Từ Ánh Tuyết mới là người đính hôn với cậu ấy!”

“Chẳng phải tớ cũng vì lo cho cậu sao? Dù gì cậu và cô ấy vừa là họ hàng vừa là bạn học, sau này còn phải tiếp xúc nhiều mà…” Chu Mục giọng yếu dần, đưa cái túi vải đang cầm tới trước, đổi giọng nói:
“Thôi được rồi, chuyện nhà cậu tớ không can thiệp. Cái này tặng cậu.”

Diệp Mãn Chi mở túi ra, bên trong là một ổ bánh mì nâu to, đường kính cỡ 30cm.

“Đây là bánh chỉ bán tại cửa hàng hữu nghị, chỉ ai có hộ chiếu Liên Xô mới được mua. Tớ đặc biệt nhờ giáo viên tiếng Nga giúp mua đấy, coi như quà cảm ơn cậu đã giúp tớ luyện tiếng Nga!”

Diệp Mãn Chi bẻ một miếng vỏ bánh nhỏ nhai thử, hương thơm nồng đậm của lúa mạch đen lan tỏa khắp miệng — nhưng tâm trí cô lại chẳng đặt vào miếng bánh ấy chút nào.

Người ta có hôn ước từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, còn cô và Chu Mục lại là oan gia cãi nhau từ nhỏ đến lớn.

Lần nào cãi nhau cũng đấu khẩu gay gắt, chẳng ai nhường ai.

Thế mà vừa rồi khi nhắc đến mối quan hệ của cậu ta với Từ Ánh Tuyết, Chu Mục lại chột dạ...

Diệp Mãn Chi âm thầm quan sát anh ta rồi bẻ thêm một miếng bánh mì đưa qua, giọng điệu hờ hững:
“Chuyện nhà họ Từ bị đăng ký là tiệm may là do Từ Ánh Tuyết nói với cậu à?”

“Ừm, vừa rồi nghỉ giữa tiết có nói chuyện chút.”

“Cũng nói chuyện nhiều đấy chứ,” Diệp Mãn Chi cười khẩy, lúc đối phương vừa cắn bánh mì thì bất ngờ hỏi, “Vậy chuyện khám sức khỏe của cô ta cậu cũng biết rồi nhỉ?”

Chu Mục hoàn toàn không đề phòng, theo phản xạ suýt nữa gật đầu nhưng động tác khựng lại giữa chừng, giọng có phần cảnh giác:
“Cô ấy khám sức khỏe thì làm sao?”

“Cậu nói thử xem? Tin đồn lan đầy ra rồi, còn giả vờ không biết cái gì?”
Diệp Mãn Chi thật ra cũng không biết rốt cuộc Từ Ánh Tuyết khám có vấn đề gì nhưng cô kiên nhẫn chờ.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, ánh mắt sắc bén, không nói không cười, khí thế chẳng khác gì mấy chị Hồng băng đỏ tra khảo gián điệp!

Chu Mục sợ nhất là thấy vẻ mặt này của cô. Sau mấy phút giằng co, thấy cô không có ý nhượng bộ, anh ta dè dặt hỏi:
“Tin vỉa hè đó cậu nghe từ đâu ra vậy?”

Diệp Mãn Chi thần bí đáp:
“Đừng hỏi tớ nghe từ đâu. Cậu biết từ lâu rồi, tại sao không nói cho tớ?”

“Chuyện thế này thì sao mà nói được!” Chu Mục né tránh ánh mắt, “Là Từ Ánh Tuyết van tớ đừng nói ra. Nếu ai biết cô ấy làm giả kết quả khám sức khỏe thì cô ấy tiêu đời rồi… lúc đó cô ấy khóc thảm lắm…”

“Cô ta khóc thì cậu không phân biệt phải trái được nữa à? Cô ta cho cậu cái gì?”

Trước đây Diệp Mãn Chi còn thấy anh ta mềm lòng với người yếu thế là một điểm tốt hiếm có.
Nhưng lúc này cô chỉ thấy anh ta nhu nhược, thiếu chính kiến!

“Cô ấy có thể cho tớ cái gì chứ! Tớ chỉ thấy thương hại thôi. Cô ấy theo mẹ tái giá sống cũng đâu có dễ dàng gì, tớ không muốn ép người ta vào đường cùng…”

Chu Mục cố gắng tìm sự cảm thông từ cô. Đáng tiếc Diệp Mãn Chi hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng như sương giá.

Hồi nhỏ họ từng chơi trò đánh Nhật, lần nào Diệp Mãn Chi cũng là tư lệnh còn Chu Mục làm tên lính Nhật bị bắt.
Cái kiểu ánh mắt chuẩn bị xử bắn thế này, Chu Mục đã quá quen thuộc rồi.

Dưới áp lực đó, anh ta chần chừ thật lâu, cuối cùng lí nhí nói:
“Tớ giúp cô ấy giữ bí mật cũng là chọn cách thiệt hại ít hơn. Cậu không qua được vòng khám sức khỏe cũng không thi vòng sau, dù có kéo cô ấy xuống, người được chọn cũng không phải cậu mà là người xếp sau thôi.”

Diệp Mãn Chi nghe đến rối mù, tim đập nhanh hơn vài nhịp. Cô rất muốn hỏi rõ ràng ý anh ta là gì nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ, đành tiếp tục trừng mắt nhìn anh ta.

Chu Mục vốn đã làm sai lại bị cô dùng chiêu tung hỏa mù, cứ tưởng cô đã biết hết chân tướng, hôm nay đến chỉ để tính sổ!

Thế nên khi nói đến chuyện này, anh ta không còn kiêng dè nữa, chỉ muốn dỗ cho cô nguôi giận trước đã.

“Chuyện cũng thành ra thế rồi, bên Từ Ánh Tuyết cũng đang nghĩ cách bù đắp cho cậu. Thật ra nhà cậu cũng không thiệt gì. Tớ đã nói với ba rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ sắp xếp cho cậu làm văn phòng công đoàn ở nhà máy, anh cậu cũng có thể đi thực tập ở nhà máy ô tô Stalin.”

Diệp Mãn Chi như bị sét đánh ngang tai, mắt mở to kinh hãi.

Trước giờ cô nghĩ tệ nhất cũng chỉ là phó kỹ sư trưởng Trương dùng quan hệ để giúp con riêng của vợ qua được vòng khám sức khỏe.

Không ngờ chỉ buột miệng thăm dò mà lại moi ra được bí mật kinh thiên động địa!

Lồng ngực cô căng lên, cảm xúc vừa sửng sốt vừa phẫn nộ, không thể tin được mà hỏi:
“Ý cậu là… kết quả khám sức khỏe của Từ Ánh Tuyết thật ra là của tớ?”

Chu Mục đang căng thẳng nên không để ý chỗ bất thường trong câu hỏi, chỉ vòng vo nói tránh:
“Giải quyết một lần được hai việc lớn cho nhà cậu chẳng phải càng tiện sao?”

Diệp Mãn Chi như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, lạnh đến tận đầu ngón tay.

Từ Ánh Tuyết sao dám làm vậy? Khám sức khỏe nghiêm ngặt thế, cô ta lấy đâu ra gan to như vậy?

Còn Chu Mục rõ ràng đã biết hết chân tướng mà lại cùng người ta giấu cô, lừa cô!

Sự kinh ngạc và phẫn uất dâng trào, mắt Diệp Mãn Chi lập tức đỏ hoe.

Cô hất tay Chu Mục ra, đứng sững một hồi lâu mới cố gắng để đầu óc hoạt động lại.

Cuộc đối thoại ban nãy có rất nhiều thông tin nhưng cũng không ít lỗ hổng.

Có vài điểm hình như… không hợp logic.

Cô nghi ngờ hỏi:
“Người đổi báo cáo khám sức khỏe của tớ là Từ Ánh Tuyết đúng không? Tại sao lại là nhà cậu phải bù đắp cho tớ? Không chỉ sắp xếp việc làm cho tớ còn sắp xếp cả anh tớ sang Liên Xô học tập nữa!”

“Thì ai bù đắp mà chẳng như nhau…”

“Không giống! Cậu nói rõ cho tớ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play