Bởi vì ấn tượng sâu sắc với vụ phóng hỏa nên không lâu sau khi xuyên tới, Hoàng Lê đã ám chỉ với Thường Nguyệt Nga và Diệp Mãn Đường rằng nên đổi cho lão Ngũ một chỗ ở tốt hơn.
Lý do cô ấy đưa ra là: hàng xóm xung quanh có thân phận đặc biệt, lão Ngũ lại chưa kết hôn, sống ở đó có thể ảnh hưởng đến việc cưới hỏi.
Theo cô ấy nghĩ, chỉ cần không tiếp xúc với gia đình kia, không xảy ra xung đột thì vụ phóng hỏa kia có thể tránh được từ gốc.
Lão Ngũ nhà họ Diệp rất nể mặt cô chị dâu mới này, vừa nghe góp ý liền dứt khoát đổi sang chỗ ở khác.
Anh ấy làm nghề đánh xe ngựa, cần một cái sân rộng để nuôi ngựa và để xe.
Ngõ Nguyệt Nha là khu có giá thuê nhà rẻ nhất ở Chính Dương.
Trước đây anh ấy thuê một căn nhà chỉ cách nhà Tuyết Kiều Nhi đúng một hộ. Sau khi nghe lời chị dâu mới, anh ấy liền trả phòng thuê lại một sân viện to và rộng rãi hơn ở cách đó hơn mười hộ, trong sân còn trồng rau, nuôi một đàn gà con và hai con heo nái.
Hoàng Lê biết chuyện suýt nữa tức đến ngất!
Cô đề nghị đổi chỗ, người ta đã đổi rồi, nếu cô lại mở miệng nữa thì chẳng khác nào cố ý gây sự.
Huống chi trong sách viết lão Ngũ bị gia đình Tuyết Kiều Nhi trả thù vì mâu thuẫn hàng xóm, giờ hai nhà cách xa như vậy hẳn sẽ không xảy ra xung đột nữa nên cô ấy đành tạm thời bỏ qua.
Vụ phóng hỏa sẽ xảy ra vào mùa hè năm nay, để phòng lão Ngũ hoặc người khác có xung đột với nhà kia, gần đây Hoàng Lê thường giả vờ đi đưa thư, sau giờ tan ca thì đi một vòng quanh ngõ Nguyệt Nha.
“Chị dâu, để em xuống đây là được rồi.” Diệp Mãn Chi ngồi trên gióng xe đạp, tất nhiên không biết trong lòng chị dâu ba đang nghĩ gì. Cô nhảy xuống xe tươi cười vẫy tay chào tạm biệt.
“Chị đi với em nhé?”
“Không cần đâu, chị còn chưa đưa xong thư mà. Em tự vào là được rồi.”
“Vậy em tự cẩn thận, làm xong việc nhớ về sớm”
Diệp Mãn Chi và chị dâu ba chia tay nhau bên lề đường, sau khi một mình đi vào trong ngõ, cô lần theo địa chỉ trong danh sách và tìm được cổng lớn nhà Tuyết Kiều Nhi.
Cánh cửa gỗ bong tróc sơn đóng chặt, cô tiến lên gõ vài cái nhưng không ai đáp lại.
Lại gõ lác đác thêm một phút nữa, cuối cùng cũng có người lạch bạch bước ra.
“Gõ gõ gõ, không ai trả lời còn gõ cái gì mà gõ?”
Cô gái tóc ngắn thô lỗ kéo cửa ra cau mày hỏi: “Cô làm gì đấy? Tìm ai?”
“Chào đồng chí, tôi là người của ủy ban khu phố Quang Minh, muốn tìm cô Tuyết Kiều Nhi một chút.”
Cô gái tóc ngắn khoanh tay tựa vào khung cửa liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi trắng tinh của cô rồi hỏi: “Cô tìm cô ta làm gì?”
Diệp Mãn Chi vừa định mở miệng nói rõ lý do thì trong sân vang lên tiếng quát lớn:
“Trịnh Đông Muội, ai cho mày tựa cửa hả? Đừng học mấy cái thói hư hỏng không ra gì của lũ chẳng ra gì ngoài kia!”
Tựa cửa thường khiến người ta liên tưởng đến chuyện “bán nụ cười”, mặt Trịnh Đông Muội đỏ bừng như gan heo hét lên: “Ai tựa cửa chứ? Người của khu phố đến nói chuyện với con mà!”
Nghe nói là người của khu phố đến, một người đàn bà chân nhỏ lập cập bước ra khỏi nhà.
Diệp Mãn Chi chủ động chào hỏi: “Chào bác gái, cháu là người của ủy ban khu phố, đặc biệt đến mời chị nhà tham gia hoạt động của khu phố ạ.”
“Hoạt động gì thế?”
Diệp Mãn Chi không nhắc đến Luật Hôn Nhân, mỉm cười nói: “Là lớp học cắt may cho phụ nữ ạ. Sau này bác làm quần áo có thể tiết kiệm vải, vừa tiết kiệm tiền lại đỡ tốn tem vải!”
Đối mặt với cán bộ khu phố, bà Trịnh cười hiền hậu, chẳng còn chút dấu vết nào của vẻ hung dữ khi nãy mắng con gái.
“Lãnh đạo à, tôi lớn tuổi thế này rồi làm sao còn học hành gì được, học cắt may cũng chẳng để làm gì!”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ: Tôi thấy bác còn chưa đến năm mươi mà, sao lại không làm được việc chứ?
“Bác không đi cũng không sao, vậy để chị nhà và cô Tuyết Kiều Nhi cùng đi nhé.”
Trịnh Đông Muội thu lại ánh mắt đang liếc chiếc áo trắng của cô, thô lỗ nói: “Khu phố các người có thể làm chút việc đàng hoàng không? Cứ theo dõi Tuyết Kiều Nhi làm gì? Hôm trước cái ông đeo kính ở khu phố còn hứa sẽ cho nhà tôi vào danh sách hộ trợ cấp kia mà, bao lâu rồi chẳng thấy gì cả!”
Bà Trịnh tát nhẹ một cái vào eo con gái: “Lãnh đạo mời con đi học là có lòng tốt, không được ăn nói như thế! Mau xin lỗi lãnh đạo đi!”
“Con nói sai chỗ nào? Xin lỗi cái gì?” Trịnh Đông Muội gắt gỏng, “Chị dâu con đang đi làm ngoài kia! Con cũng không rảnh, mấy người sau này đừng đến nữa!”
Nói xong cô ta bê một chậu nước giặt bẩn hắt mạnh ra con đường đất trước nhà.
Nếu không phải Diệp Mãn Chi phản ứng nhanh thì lúc này đã ướt như chuột lột rồi.
Đối mặt với cánh cửa đóng lại lần nữa, Diệp Mãn Chi tự nhủ phải bình tĩnh!
Ngay cả lãnh đạo như Chủ nhiệm Mục cũng bị người ta mắng, huống hồ cô chỉ là một nhân viên không biên chế.
Nghĩ đến viễn cảnh một ngày trở thành cán bộ chính thức đeo hoa hồng lớn, được cấp trên khen thưởng, Diệp Mãn Chi quyết định nhẫn nhịn!
Cô không ngừng tự động viên mình sau đó quay đầu đi qua nửa con hẻm đến nhà anh Năm.
Cửa lớn mở toang, còn chưa bước vào đã nghe tiếng dế kêu râm ran khắp sân.
“Anh, sao bắt lắm dế thế? Ồn chết đi được!”
“Bọn trẻ thành phố thích mua mấy con này. Lúc ra ngoài chạy việc tiện thể anh mang đi bán.” Diệp Mãn Lâm ném cho cô một quả đào vừa rửa xong rồi quay lại cho ngựa ăn cỏ.
“Cái này cùng lắm bán được hai xu, còn con dế của anh Tư nuôi bán được mấy đồng lận!”
“Dế anh bắt, lồng anh đan chẳng tốn đồng nào. Bán một cái là lời một cái. Hơn nữa mấy người chịu bỏ số tiền lớn mua dế của anh tư được mấy đâu? Của anh là lời ít bán nhiều!”
“Câu này phải để anh Tư nghe mới được.” Diệp Mãn Chi vỗ vỗ lên lưng ngựa, kéo tay anh Năm nói: “Để nó tự ăn cỏ đi, lại đây thử đôi giày mới em làm cho anh.”
Diệp Mãn Lâm cười tít mắt: “Đôi lần trước em làm anh còn chưa mang mà!”
“Lần này khác, anh thử sẽ thấy ngay!”
Diệp Mãn Lâm nghe lời thay giày, vừa xỏ chân vào đã cảm thấy khác biệt, ngạc nhiên hỏi: “Sao đế hai chiếc giày dày không bằng nhau vậy?”
“Đúng rồi! Gần đây em dạy lớp cắt may, có một bác trong lớp dạy em cách làm này. Con bác ấy cũng bị lệch chân, mang giày này vào đi đứng chẳng ai nhận ra cả!”
Trước khi gặp được Ngô Tranh Vinh, người đàn ông đẹp nhất mà Diệp Mãn Chi từng thấy chính là anh năm của cô.
Nếu có một cuộc đời lành lặn, có lẽ anh cũng có thể giống như chị cả vào đoàn kịch làm diễn viên hoặc giống như anh ba vào nhà máy trở thành công nhân chính thức.
Đáng tiếc là anh năm sinh ra đã bị dị tật ở chân trái, dù khi lớn lên có phần cải thiện nhưng người khác vẫn dễ dàng nhận ra điều đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Diệp Mãn Chi không biết đã tiếc nuối cho anh năm bao nhiêu lần.
Vì vậy khi học được cách làm loại giày vải đặc biệt này từ bà Vương, cô cảm thấy như nhặt được báu vật, chỉ hận bản thân không thể có được sự sáng tạo như người ta, nếu không thì anh năm của cô đã sớm có thể đi lại như bình thường rồi!
Khi mang đôi giày mới, chân trái của Diệp Mãn Lâm bị nâng cao đột ngột nên hơi không quen, bước đi có phần dè dặt.
Nhưng đúng như em gái nói, sau khi nâng một bên lên, tình trạng đi khập khiễng rõ ràng đã được cải thiện đáng kể.
Diệp Mãn Chi để mặc anh ấy đi lại trong sân, còn mình thì ngồi dưới hiên nhà vừa hóng gió vừa ăn đào.
“Anh, anh có biết nhà số 7 trong con hẻm này không? Nhà có cô gái tên là Trịnh Đông Muội ấy.”
“Biết chứ, anh cô ta tên là Trịnh Đông. Trước khi anh đánh xe ngựa thì từng đạp xe ba bánh một thời gian, chiếc xe lúc đó là thuê của Trịnh Đông.” Anh năm nghi hoặc hỏi: “Sao tự nhiên em hỏi nhà đó? Nhà họ phức tạp lắm, em đừng dính vào.”
Diệp Mãn Chi bèn kể lại những gì mình vừa trải qua.
“Em muốn thông báo cho Tuyết Kiều Nhi đi tham gia hoạt động nhưng người nhà cô ấy lại ngăn không cho gặp. Chủ nhiệm Mục nói bình thường bọn họ hiếm khi ra khỏi nhà, Tuyết Kiều Nhi có thể đi đâu mà làm việc chứ?”
Anh năm lắc đầu: “Trịnh Đông Muội không nói dối đâu, chị dâu cô ấy thực sự hay ra ngoài làm việc. Bây giờ nhà họ có đến bảy, tám miệng ăn, tất cả đều trông chờ vào một mình cô ấy kiếm tiền nuôi sống.”
“Thế còn Trịnh Đông?”
“Vài năm trước gặp chuyện nằm liệt giường rồi. Cha mẹ họ sức khỏe không tốt, không thể làm việc nặng. Giờ là Tuyết Kiều Nhi đạp xe ba bánh kiếm sống.”
Diệp Mãn Chi kinh ngạc: “Cô ấy mà cũng đạp xe ba bánh? Cô ấy có sức đến thế sao?”
Không phải cô coi thường người khác nhưng xe ba bánh thường phải chở đồ nặng, đó là công việc tiêu tốn thể lực rất nhiều!
Gương mặt điển trai của anh năm hiện chút giễu cợt.
Không quan trọng có đạp nổi hay không, người ta biết tìm cách kiếm tiền là được rồi.
Một số chuyện không tiện nói với em gái, anh ấy chỉ mơ hồ đáp: “Bọn anh làm vận chuyển không phải đều đã được cải tạo theo chế độ xã hội chủ nghĩa rồi sao? Giờ có hợp tác xã vận chuyển, hội viên trong đó có thể giúp đỡ nhau.”
Còn nhiều hơn thì anh không nói nữa.
Diệp Mãn Chi không moi thêm được thông tin gì từ anh năm cũng không đợi được Tuyết Kiều Nhi về chỉ đành chọn một thời điểm khác để quay lại.