Từ sau ngày hôm đó, Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà liên tục tổ chức vài buổi dạy cắt may, phản hồi nhận được đều rất tốt.
Các mẫu cắt may được dạy trên lớp rất được các chị em phụ nữ ưa chuộng.
Mấy quyển tập san thời trang của Diệp Mãn Chi cũng lần lượt được mượn hết, truyền tay nhau khắp khu tập thể quân công.
Rất nhanh sau đó đã có người tìm đến Thường Nguyệt Nga để dò hỏi tình hình của Diệp Mãn Chi.
Nhưng đồng chí Thường Nguyệt Nga vô cùng tỉnh táo, trên mặt luôn niềm nở tiếp đãi ân cần, miệng thì tuyệt nhiên không tiết lộ chút gì.
Nhị Nha chính là bài học nhãn tiền, chỉ vì có tay nghề cắt may mà đến cả thời gian mang thai cũng không được yên thân.
Bà tuyệt đối không thể gả Lai Nha vào một nhà như vậy.
Mặt khác, chủ nhiệm ủy ban khu phố Mục Lan cũng nhận được vài phản hồi tích cực từ các chị em liền biểu dương Diệp Mãn Chi và Trần Thái Hà trong cuộc họp định kỳ hàng tuần.
“Biểu diễn ca kịch tuy náo nhiệt nhưng khán giả đa số là nam giới và trẻ em. Lần này lớp học cắt may đã thu hút được không ít chị em, vừa hay bù đắp được phần thiếu hụt của ca kịch.”
“Nhưng các cô đều mắc một khuyết điểm, đó là phần nội dung liên quan đến Luật Hôn Nhân còn chưa đầy đủ. Hy vọng các cô sớm điều chỉnh, học hỏi thêm từ khu dân cư số Một và Hai.”
Bốn tân binh gật đầu tỏ ý tiếp thu.
Mục Lan dừng lại một lát, thở dài rồi nói:
“Tiểu Diệp, Tiểu Trần, nếu hoạt động bên các cô phù hợp với chị em phụ nữ thì tiện thể để ý một chút đến các ‘đối tượng đặc biệt’ trong khu phố mình – nhất là những chị em thuộc nhóm đó – khuyến khích họ cũng đến nghe giảng.”
Cả hai đồng thanh hỏi:
“Chủ nhiệm, ‘đối tượng đặc biệt’ là gì ạ?”
“Là những người như phạm nhân đang thi hành án treo, người từng chịu án tù, địa chủ cư trú trong nội thành, đối tượng bị quản chế, thành phần lang thang xã hội, tất cả đều tính là 'đối tượng đặc biệt'. Trong khu phố mình, nữ giới thuộc nhóm này chủ yếu là gái nhảy, gái bán dâm, trộm cắp...”
“Vì thân phận nhạy cảm, có người quanh năm không dám ra ngoài. Cứ tách rời xã hội mãi thì không ổn. Cho họ đến nghe Luật Hôn Nhân, học cắt may xem như một hình thức sinh hoạt xã hội.”
Thấy cả hai đứng ngây ra chưa phản ứng, Mục Lan lại thở dài lần nữa:
“Họ đều là những người khổ, nếu có lựa chọn khác thì chẳng ai muốn đi đường vòng. Tuy vẫn còn trong diện giám sát của khu phố và công an nhưng đa phần đã quay đầu rồi, các cô đừng nhìn họ bằng ánh mắt thành kiến.”
Trần Thái Hà và Diệp Mãn Chi liên tục gật đầu, nhận lấy danh sách từ tay chủ nhiệm.
Tan làm hôm đó, Diệp Mãn Chi bắt xe của chị dâu ba đi từng nhà trong danh sách để thông báo.
“Chị dâu ba, mình đến nhà Tuyết Kiều Nhi ở phố Quang Minh nhánh hai trước nhé, nhà cô ấy ở cùng ngõ với nhà anh năm, báo tin xong em tiện thể ghé vườn nhà anh năm hái ít dưa chuột.”
Hoàng Lê cau mày hỏi:
“Em đến nhà Tuyết Kiều Nhi làm gì? Nhà đó đặc biệt lắm, em đừng nên qua lại nhiều.”
Diệp Mãn Chi ngồi trên khung xe lớn của chị dâu nhỏ giọng kể lại nhiệm vụ do chủ nhiệm Mục giao.
“Mẹ không cho em tự đến nhà anh năm, dọa em rằng trong ngõ có kẻ giết người. Em đoán mẹ không tiện nói rõ chuyện của Tuyết Kiều Nhi nên mới lấy chuyện giết người ra hù em.”
Hoàng Lê nói:
“Thì em cứ nghe lời đi, không có việc gì thì đừng bén mảng đến đó.”
Lời Thường Nguyệt Nga tuy là dọa dẫm Diệp Mãn Chi nhưng thật ra không sai – nhà Tuyết Kiều Nhi đúng là có kẻ giết người, chẳng qua là kẻ giết người tương lai.
Theo diễn biến trong truyện, Diệp Mãn Lâm tức lão ngũ sống cùng ngõ sẽ sớm bị nhà kia trả thù đến chết sau đó bị hủy xác trong một trận hỏa hoạn.
Những căn nhà ở khu Quang Tự đều là nhà cấp bốn cũ bằng gạch gỗ sát vách nối liền nhau nên khi cháy ngọn lửa lan rất nhanh. Thêm vào đó là công tác cứu hỏa ban đêm chậm trễ khiến cả con phố chìm trong biển lửa.
Vụ án phóng hỏa giết người đặc biệt nghiêm trọng này vài chục năm mới gặp một lần, gây ra thương vong hàng trăm người.
Các lãnh đạo chủ chốt của khu vực bị cách chức toàn bộ, ủy ban khu phố Quang Minh cũng thay máu hoàn toàn.
Điều quan trọng nhất là Diệp Lão Ngũ là con ruột của mẹ chồng cô. Vì muốn nhường chỗ cho hai anh đã lập gia đình, cậu ấy mới tự nguyện ra ngoài sống riêng.
Thường Nguyệt Nga từ đó sinh lòng oán hận, sau cái chết của con trai ruột thì hoàn toàn hắc hóa…