Đến nửa đêm, Diệp Mãn Chi ngồi chờ con mèo quay về nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Trước khi đi ngủ cô còn thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội “trừng trị” nó một trận.

Thế nhưng sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, cô ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu rồi đột nhiên đổi ý. Cô ôm lấy con mèo nhỏ vừa lén lút quay về lúc nửa đêm hôn chùn chụt hai cái thật mạnh.

Bữa sáng chưa kịp ăn, cô đã vù một cái chạy như bay đến đơn vị.

Từ văn phòng lấy mấy viên phấn, cô kéo theo Trần Thái Hà còn đang ngơ ngác ngái ngủ rồi lại gấp rút quay về khu đại viện quân công.

“Tiểu Diệp, em định làm gì vậy hả?” Đứng trước bảng thông báo ở cổng đại viện, Trần Thái Hà thở hổn hển hỏi.

“Chị Thái Hà, sắp tới hai ta chỉ cần hô một tiếng là cả đám sẽ hưởng ứng ngay thôi!”

Trần Thái Hà: “……”

Mới sáng sớm đã mơ mộng viển vông.

Diệp Mãn Chi lấy phấn ra, từng nét từng nét viết lên bảng đen trong khung thông báo:
“Giới thiệu với mọi người vài mẫu cắt may tiết kiệm vải đặc biệt!”

Bốn chữ “tiết kiệm vải” còn được cô tô đậm bằng phấn vàng nổi bật.

Giờ này đang đúng lúc cao điểm buổi sáng, công nhân đi làm và người nhà đi chợ đều phải đi ngang qua bảng thông báo.

Cô mới chỉ viết xong tiêu đề đã có mấy chị em biết chữ tiến lại hỏi han.

“Cán bộ Tiểu Diệp, mấy mẫu tiết kiệm vải đó đâu rồi?”

“Đợi chút đã, không thấy người ta đang vẽ lên bảng sao!”

“Nếu thật sự có thể tiết kiệm vải thì tốt quá! Từ đầu năm dùng phiếu vải để mua đồ, nhà tôi toàn thiếu vải bông! Muốn may cái quần cũng phải chắp vá khắp nơi.”

Mấy chị em vừa trò chuyện vừa tụ lại xem, số người vây quanh bảng thông báo mỗi lúc một đông, chẳng mấy chốc đã chật kín không còn chỗ chen chân.

Diệp Mãn Chi cuộn cuốn sổ thành cái loa miệng.

“Các cô bác đừng chen lấn! Ai vội đi làm thì đi trước, đừng để trễ giờ! Tối mai lúc 6 giờ rưỡi tại trường tiểu học con em của xưởng chúng ta sẽ có một lớp học đặc biệt thống nhất giới thiệu cho mọi người các cách cắt may cực kỳ tiết kiệm vải!”

Có người thất vọng hỏi: “Phải đến trường học nữa à? Cô vẽ luôn lên bảng này đi!”

“Nội dung nhiều lắm, bảng không đủ chỗ đâu ạ! Hơn nữa nếu chỉ vẽ không thôi mà không giảng giải thì mọi người cũng chẳng hiểu được!”

“Cán bộ Tiểu Diệp, mấy cách cắt này thực sự tiết kiệm vải à? Đừng có lừa bọn tôi đó nha!”

Diệp Mãn Chi đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với nghi ngờ, cô mỉm cười hỏi: “Bà Khúc, bà may một cái áo sơ mi nữ thì cần bao nhiêu vải ạ?”

“Con gái tôi vóc dáng giống cô, lần trước tôi may cho nó hết bốn thước hai.”

“Bốn thước hai không nhiều nhưng nếu dùng cách cắt của tôi thì chỉ cần ba thước bảy là đủ rồi! Hai cái áo sơ mi có thể tiết kiệm được một thước vải đấy!”

Bà Khúc bán tín bán nghi: “Thật không đó?”

“Chuyện này tôi làm chứng được! Tôi nhờ cán bộ Tiểu Diệp giúp may quần áo rồi. Thợ ở tiệm may ngoài phố bảo tôi mua năm thước rưỡi vải hoa, còn chỗ Tiểu Diệp chỉ cần bốn thước tám là đủ!”

Người đứng ra bênh vực cô là Lâm Thanh Mai, vừa hô to xong đã rút khỏi đám đông đứng bên ngoài nháy mắt cười với cô.

Trần Thái Hà vẫn chưa hiểu Diệp Mãn Chi đang giở trò gì. Nếu thật sự dùng cách này để lừa người ta tới nhưng nội dung giảng lại là “Luật Hôn nhân” thì đám hàng xóm này kiểu gì cũng cho hai cô một bài học nhớ đời!

Vừa giúp giữ trật tự trước bảng thông báo cô ấy vừa liên tục nháy mắt ra hiệu cho Diệp Mãn Chi:

Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?

Diệp Mãn Chi mở cuốn sách hình ra cho cô ấy xem rồi quay sang nói với các cô bác xung quanh:

“Tôi và đồng chí Trần Thái Hà là cán bộ liên lạc do khu phố phân công cho khu dân cư số 5 và số 6. Vì vậy sẽ ưu tiên giới thiệu phương pháp cắt may tiết kiệm vải này cho cư dân khu phố Quang Minh và đại viện quân công của chúng ta!”

“Mẫu cắt tiết kiệm vải này là kết quả của những tính toán chính xác từ các kỹ sư, được các thợ may lão luyện thử nghiệm nhiều lần tổng kết thành kinh nghiệm quý báu. Hy vọng mọi người ngày mai đều tới nghe thử, vừa giúp mình tiết kiệm vải lại góp phần giảm bớt gánh nặng cho đất nước!”

Tuy rằng vị kỹ sư kia là anh ba của cô còn thợ may lão luyện chính là bản thân cô nhưng phương pháp tiết kiệm vải này là thật trăm phần trăm!

Lâm Thanh Mai đứng một bên mỉm cười nhìn cô ra sức thuyết phục đám hàng xóm.

Thấy sắp trễ giờ làm không thể chờ thêm được nữa, cô ấy liền chen vào đám đông kéo Diệp Mãn Chi ra khỏi vòng vây.

“Có tin siêu hot cho cậu đây! Nói xong là tớ phải đi làm ngay lập tức rồi!”

“Chuyện gì mà không để tối nói cũng được à?”

“Chờ không nổi! Tối qua tớ đã định đi tìm cậu rồi!” Lâm Thanh Mai vừa sướng vừa hả hê nói: “Tên khốn Chu Mục đó có khi không sang được Liên Xô nữa rồi!”

“Cậu nghe ai nói thế? Mình nhớ là cuối tháng này cậu ta sẽ xuất ngoại mà.”

Chuyện Từ Ánh Tuyết làm giả hồ sơ kiểm tra sức khỏe đã qua được một thời gian rồi, chẳng lẽ cuối cùng nhà họ Chu cũng bị đào ra chuyện xấu?

“Tối qua tớ tan ca về gặp Lưu Quốc Khánh, chính cậu ấy nói cho tớ đấy! Quả báo đến nhanh ghê!” Lâm Thanh Mai cố tình úp mở hỏi: “Cậu đoán xem vì sao cậu ta không đi được?”

“Là vì sao?”

“Sở Giáo dục tỉnh đã tiến hành một đợt kiểm tra sức khỏe đột xuất ngay trước khi họ ra nước ngoài! Không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, Chu Mục lại bị tụt đường huyết vào buổi sáng! Suýt nữa thì ngất xỉu trước mặt lãnh đạo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play