Nếu sự ngượng ngùng có thể lên men thì lúc này Diệp Mãn Chi nhất định là chiếc bánh tổ mềm mại nhất.

Không rõ Ngô Tranh Vinh nhìn ra sơ hở từ đâu nhưng nếu cô còn tiếp tục giả vờ say e là sẽ bị coi là kiểu người nhỏ nhen.

Mà điều đó còn khiến cô khó chịu hơn cả sự xấu hổ.

Vì vậy với sự sáng suốt của người trưởng thành và cái chân trái đang tê dại, Diệp Mãn Chi nhanh chóng đưa ra quyết định —
cô đổi tư thế ngủ theo lời anh nói!

Ngô Tranh Vinh bật cười nhếch môi, quan tâm đến thể diện của cô nên hỏi:
“Hôm nay có ngày gì đặc biệt à? Sao lại say ra nông nỗi này?”

“Khụ, cũng không phải ngày gì đặc biệt cả,” Diệp Mãn Chi ho nhẹ một tiếng, mở mắt giải thích, “Chủ nhiệm Mục bảo tôi đại diện ủy ban khu phố đến nói chuyện với chị dâu tôi. Tôi thấy có rượu có thịt thì nói chuyện mới dễ nên mời chị ấy ăn cơm ở quán.”

“Thế nếu Chủ nhiệm Mục giao cho cô thêm vài nhiệm vụ nữa chẳng phải vài bữa lại say một lần à?”

Diệp Mãn Chi cười gượng: “Cũng không đến mức thế, hôm nay là trường hợp đặc biệt thôi.”

Dù xã hội bây giờ cởi mở hơn, nữ giới cũng có thể ra vào nhà hàng quán rượu thoải mái nhưng kiểu say gục như cô vẫn là khá hiếm.

Ngô Tranh Vinh quay đầu liếc cô một cái, thấy má cô đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh bèn nhắc nhở:
“Dạo này quanh đây không yên ổn lắm, mấy cô ra ngoài buổi tối nhớ cẩn thận.”

Diệp Mãn Chi vội vàng hỏi: “Có chuyện gì lớn xảy ra ở chỗ mình sao?”

Ủy ban khu phố sát ngay đồn công an, nếu có động tĩnh lớn không lý gì cô không nghe được chút gió.

“Nhà máy định mở rộng về phía nam cần thu hồi mảnh đất phía đông thôn Trần Gia. Dân cư quanh đó phản đối rất dữ.”

Diệp Mãn Chi nghiêm túc nhớ lại vị trí của thôn Trần Gia, nghi hoặc hỏi:
“Tôi nhớ chỗ đó hình như là… nghĩa địa?”

“Phải, ở đó có hơn ba nghìn ngôi mộ hoang.”

“...” Diệp Mãn Chi lẩm bẩm, “Chả trách người ta phản đối. Dù là mộ hoang nhưng nhiều người quen cũ trong khu phố cũng chôn ở đó. Nếu nhà máy đào lên, dân tình nhất định sẽ không vui.”

Nhà máy 856 nằm ở rìa nam thành phố, sát vùng giáp ranh giữa thành thị và nông thôn, qua phố Quang Minh là ra khỏi thành phố rồi.

Nếu nhà máy muốn mở rộng, chỉ có thể tiến vào khu nông thôn nhưng mở rộng lên đất nghĩa trang thì đúng là điều cô chưa từng nghĩ tới.

“Gần đây có không ít người đến nhà máy phản đối. Buổi tối còn có đội tuần tra dân cư lang thang xung quanh. Lúc tình hình hỗn loạn thế này rất dễ có kẻ lợi dụng.”
Ngô Tranh Vinh nghiêm mặt nói, “Muốn uống rượu thì uống ở nhà, buổi tối cố gắng đừng ra ngoài.”

“À… bình thường tôi không uống đâu.”
Diệp Mãn Chi mượn lời chị dâu để tự biện minh, “Hôm nay tôi là chủ tiệc, chỉ uống một chút rượu sơn tra thôi.”

“Cô tự ngửi xem.”

“Ngửi gì cơ?” Diệp Mãn Chi hít hít mũi.

Ngô Tranh Vinh bình thản tuyên bố sự thật:
“Trong xe toàn mùi rượu trắng nặng độ.”

Lâu nay toàn lăn lộn ở nơi toàn đàn ông, loại rượu nào anh cũng nhận ra được mùi.

“Trời ơi… anh, anh, anh…” Diệp Mãn Chi lúng túng “anh” mãi mà không thể nói được câu nào cho ra hồn.

Cô đã uống gần bốn lạng rượu cao lương, đó là sự thật không thể chối cãi, chẳng còn gì để biện minh nữa.

Thấy mặt và cổ cô đỏ bừng lên, Ngô Tranh Vinh hiếm hoi có chút tự kiểm điểm: không biết vừa rồi có nói hơi nặng lời không.

Ngay lúc đó, Diệp Mãn Chi ở ghế sau lại thốt lên một câu:
“Ngài đúng là tinh tường tuyệt đỉnh! Cả Dzerzhinsky[1] cũng chỉ đến thế là cùng!”

Ngô Tranh Vinh: “…”

Cũng không đến mức đó đâu.

“Trừ rượu sơn tra mà Chủ nhiệm Mục mang đến, hai chúng tôi còn uống thêm chút cao lương. Nhưng mà rượu quán ấy là hàng đểu, hình như bị pha loãng rồi, nồng độ cũng không mạnh lắm.”

Ánh mắt Ngô Tranh Vinh ánh lên ý cười:
“Cô còn biết rượu rời có thể pha nước cơ à.”

Xem ra đã uống có kinh nghiệm rồi.

“Là anh tư tôi nói đấy.”

“Ừ.”

Bầu không khí trong xe lại lặng lẽ trở nên yên tĩnh.

Ngô Tranh Vinh ngồi ghế trước chợt nhớ đến lời hứa hôm đó với cô út – rằng anh sẽ cố gắng “tiếp cận” đồng chí Tiểu Diệp này.

Anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi như có ma xui quỷ khiến cúi người xuống luồn tay vào khe ghế móc ra chai Mao Đài mà anh vừa “mượn” từ chỗ lãnh đạo quân khu.

“Khu vực quanh phố Thạch Đạo ấy đa phần rượu trong quán đều pha nước cả. Cái này cô mang về uống đi.”

Diệp Mãn Chi: “…”

Cô lúng túng đón lấy chai rượu, hoài nghi không biết mình đã tỉnh rượu chưa.

Ai lại tặng con gái rượu chứ?

Chẳng lẽ Ngô Tranh Vinh thật sự coi cô là sâu rượu rồi?

“Đoàn trưởng Ngô, cái này quý lắm, tôi không thể nhận đâu.”
Diệp Mãn Chi vội vàng đẩy chai rượu lại.

Cô chưa từng uống Mao Đài nhưng cũng biết đây là hàng đặc cung, có tiền chưa chắc mua được.

“Cô cứ giữ lấy đi, tôi cũng không hay uống rượu.”
Ngô Tranh Vinh cho rằng mình đang “lấy lòng đúng cách”, tâm trạng vui vẻ nói,
“Có quán dùng rượu kém để đánh tráo, uống nhiều loại đó hại sức khỏe. Dạo này buổi tối các cô cố gắng đừng ra ngoài, muốn uống thì ở nhà uống rượu ngon một chút.”

Diệp Mãn Chi: “…”

Quả nhiên anh coi cô là sâu rượu rồi.

Cô ôm lấy chai rượu, cũng không nghĩ ngợi gì xa xôi theo kiểu nam nữ tình cảm.

Dù từng xem mắt nhưng hai người đều đã khéo léo bày tỏ rằng không có ý gì với đối phương.

Nhưng nhìn điệu bộ bình thản ung dung của Ngô Tranh Vinh cũng chẳng giống kiểu người vì chọc người khác quá đáng mà đâm ra áy náy.

Cô âm thầm suy nghĩ đủ đường, sau cùng vẫn quyết định giữ lại chai Mao Đài này.

“Vậy cảm ơn đoàn trưởng Ngô, có dịp để ba tôi mời anh uống rượu được chứ?”

“Được chứ.”

Diệp Mãn Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy bóng dáng anh ba thấp thoáng ngoài cửa sổ xe liền lễ phép chào tạm biệt rồi tự mình mở cửa xuống xe.

Hôm nay tuy cô uống hơi nhiều nhưng đầu óc vẫn linh hoạt như thường!

Từ sau khi cô hủy hôn với Chu Mục, vị trí của ba cô – lão Diệp – trong nhà máy trở nên khá vi tế.

Dựa theo tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của từng phân xưởng, danh hiệu tập thể và cá nhân tiên tiến nửa đầu năm vốn dĩ nên có phần của phân xưởng nơi lão Diệp làm việc. Nhưng đến lúc xét thưởng, lãnh đạo nhà máy lại viện cớ có người đi làm trễ mười lăm phút liền hủy luôn suất đó.

Lão Diệp không nói gì nhưng cô thì thấy rõ ba mình đang bị nhắm vào.

Trong mắt cô, lãnh đạo trong nhà máy đâu thiếu gì, không có Chu Chấn Nghiệp thì còn nhiều người khác.

Ba cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội “trả ơn” mà kết thân với đoàn trưởng Ngô.

Chai Mao Đài đắt như thế chắc chắn phải mời vài bữa cơm mới coi như trả xong món nợ nhân tình này chứ nhỉ!

Đi lại vài lần, quan hệ rồi cũng sẽ gần hơn.

Cô không trông mong Ngô Tranh Vinh sẽ lên tiếng giúp lão Diệp, chỉ cần đừng bị người khác cố ý chèn ép thì với tay nghề của ba cô, cuộc sống vẫn sẽ ổn thôi!

[1] Felix Dzerzhinsky (捷尔任斯基): người sáng lập lực lượng an ninh quốc gia Liên Xô, nổi tiếng vì sự nhạy bén và nghiêm khắc – ở đây là nói đùa để khen Ngô Tranh Vinh quá tinh ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play