Hoàng Lê liếc nhìn cô em chồng đã say mềm bất tỉnh nhân sự lại nhìn cái bình rượu trống trơn, không biểu cảm mà gắp thức ăn, trong lòng thì âm thầm cân nhắc đến vấn đề thâm niên công tác của Diệp Mãn Đường.

Một mình suy nghĩ thêm hơn tiếng đồng hồ, trời đã chuyển từ màu cam rực sang xám đen, nếu không về sớm thì sẽ phải đi đêm mất.

Gọi mấy tiếng không thấy Diệp Mãn Chi phản ứng, Hoàng Lê bèn mượn hai sợi dây thừng từ nhân viên nhà hàng chuẩn bị trói "con ma men" này vào thanh ngang xe đạp để chở về nhà.

Vẫn luôn để ý đến hai người họ, Chu Mục bước tới:
“Chị dâu, để em đưa hai người về nhé?”

“Không cần. Hai người chẳng phải đã đoạn tuyệt rồi sao? Thì ai đi đường nấy, đừng dây dưa nữa.”

“Em không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp một tay thôi. Dù sao cô ấy say thành như vậy cũng có liên quan đến em.”

Nếu không tận mắt thấy anh ta ngồi ăn với cô gái khác, Diệp Mãn Chi cũng đâu bị kích động đến mức mượn rượu giải sầu.

Hoàng Lê không muốn dây dưa với anh ta giữa đường bèn dứt khoát nói: “Vậy thì đưa dây cho tôi.”

“Đoạn đường này không có đèn đường, đi xe đạp không an toàn.” Chu Mục đề nghị, “Hay là để cô ấy ngồi ở yên sau, hai ta cùng dắt xe về.”

“Cũng được, cậu dắt xe, tôi ngồi sau giữ em ấy.”

Hai người phối hợp chuyển Diệp Mãn Chi lên yên sau xe đạp, vừa định khởi hành thì một chiếc xe jeep vừa chạy vụt qua họ bỗng chậm rãi lùi lại đỗ ven đường.

Có người từ cửa sổ phía sau xe thò đầu ra, nhìn rõ tình hình rồi cất giọng trầm: “Sao vậy? Cần giúp không?”

Hoàng Lê không nhận ra người đó, vẫn còn mơ hồ, trong khi Chu Mục bên cạnh đã vội vàng lên tiếng:
“Cần cần ạ! Chú Ngô, chú đang quay về xưởng ạ?”

Ngô Tranh Vinh gật đầu. Anh vừa từ quân khu tỉnh trở về, tối nay còn phải đến xưởng họp.

Ánh mắt anh dừng lại trên người Diệp Mãn Chi mềm oặt, má đỏ hây hây, khẽ nhướng mày:
“Uống bao nhiêu vậy?”

Hai bình rượu nhỏ hai lạng, uống sạch cả hai.

Hoàng Lê ngại không dám nói thật là họ đã uống rượu cao lương 60 độ. Người này mặc quân phục, khí thế bức người, họ Ngô lại ở xưởng 856, cô ấy đã đoán ra thân phận đối phương.

Vì thế cô ấy lấp liếm: “Chỉ là chút rượu sơn tra thôi.”

“Thế thì tửu lượng cô ấy kém thật.” Ngô Tranh Vinh cười cười bước xuống xe từ ghế sau, khẽ hất cằm:
“Đưa cô ấy lên xe trước đi.”

Hoàng Lê dù mấy tháng qua có tăng thể lực nhờ đi phát báo nhưng cũng có hạn. Nửa kéo nửa bế, gắng sức lắm mới nhét được người say vào ghế sau.

Lúc cô và Chu Mục vừa leo lên xe, còn đang thở hồng hộc thì chợt nhớ ra xe đạp còn để trước cửa quán, không khỏi “ôi” lên một tiếng.

Chu Mục hỏi: “Sao vậy chị dâu?”

“Sáng mai tôi còn phải dùng xe đạp đi phát báo, xe nhất định phải đưa về!”

Xe đạp thời nay còn quý hơn cả xe hơi, cô ấy có thể nghỉ làm nhưng nếu xe đạp không có để đi phát báo thì trưởng trạm chắc chắn nổi trận lôi đình.

Nghĩ đến gương mặt đen thui của trưởng trạm, Hoàng Lê bất đắc dĩ nói: “Mọi người về trước đi, tôi phải dắt xe đạp về.”

“Ở đây chỉ có cô là nữ, tốt nhất cô nên ở lại chăm sóc cô ấy.”

Ngô Tranh Vinh hơi cau mày, cảm thấy cô chị dâu này của Diệp Mãn Chi sao mà bất cẩn quá.

“……”

Hoàng Lê khựng lại, lúc này mới nhận ra để một cô gái say rượu ở cùng ba người đàn ông thì quả là không ổn.

“Vậy còn xe đạp của tôi thì sao?”

Rõ ràng là không thể nhét nổi chiếc xe đạp khung to vào trong chiếc xe jeep này.

Thấy vậy, tài xế Tiểu Tần đang ngồi phía trước quay lại muốn chủ động đề nghị đạp xe về giúp.

Nhưng đoàn trưởng Ngô lại chẳng thèm liếc anh ta, quay sang ghế sau hỏi Chu Mục:
“Cậu biết địa chỉ của hai đồng chí nữ này chứ?”

“Biết ạ, họ ở trong khu gia thuộc xưởng ta.”

“Ừ,” Ngô Tranh Vinh không hỏi liệu cậu ta có biết đi xe không, dường như mặc định chuyện biết đạp xe là kỹ năng bẩm sinh, đương nhiên giao nhiệm vụ:
“Phụ nữ chăm sóc lẫn nhau tiện hơn. Tiểu Chu, cậu giúp họ đưa xe đạp về đi.”

“Ơ?” Chu Mục sững người.

Anh ta định nói mình không biết đạp xe nhưng tình hình bây giờ ngoài anh ta ra thật sự chẳng còn ai thích hợp.

Ba nam đồng chí có mặt, Tiểu Tần là tài xế, chú Ngô là vì nể mặt anh ta mới dừng lại giúp, chẳng lẽ lại để anh đạp xe về?

“Vâng ạ, vậy làm phiền chú Ngô trông chừng hai người bạn này của cháu.”

“Ừ, cậu nhớ đi xe cẩn thận, đưa xe về xong thì về nhà sớm.”

Chu Mục nhận lấy chìa khóa xe đạp, chuẩn bị tinh thần vừa dắt xe vừa đi bộ về.

Xuống xe rồi còn lễ phép trò chuyện với Ngô Tranh Vinh một lúc, miệng không ngớt gọi “chú Ngô” khiến Hoàng Lê nhìn mà suýt bật cười.

Nếu Diệp Mãn Chi tỉnh táo nhìn thấy cảnh này không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Mà thật ra Diệp Mãn Chi đang rất… ngổn ngang trăm mối.

Ngay khi chị dâu ba dìu cô ra khỏi quán ăn, cô đã tỉnh táo lại rồi, ban đầu chỉ định ngồi lên xe đạp lấy lại tinh thần một chút.

Ai ngờ còn chưa kịp ngồi vững thì nửa đường xuất hiện “kẻ chen ngang” Chu Mục rồi lại đúng lúc đụng phải Ngô Tranh Vinh nhiệt tình.

Cô cảm thấy giả vờ say vẫn là thượng sách.

Huống chi chuyện chảy máu mũi còn chưa qua bao lâu, cô thật sự không muốn chạm mặt đoàn trưởng Ngô nữa.

Vì vậy ngồi trên chiếc xe lắc lư, Diệp Mãn Chi nhắm mắt giả vờ ngủ suốt quãng đường về.

Nhà họ Diệp ở tầng ba. Hoàng Lê biết mình không vác nổi “con ma men” này đành lên lầu trước gọi Diệp lão tam hoặc Diệp lão tứ xuống cõng cô em gái say xỉn.

Tài xế Tiểu Tần nhịn cả đường, nhân cơ hội này xuống xe “xả lũ”.

Trong chiếc jeep tối mờ chỉ còn lại Diệp Mãn Chi và Ngô Tranh Vinh.

Sau khi đáp lễ một chiến sĩ trực ban, Ngô Tranh Vinh lặng lẽ quay lại ghế phụ, những ngón tay thon dài gõ gõ lên cửa kính phát ra âm thanh cộc cộc lặp lại theo một tiết tấu kỳ lạ.

Mà Diệp Mãn Chi nghiêng nghiêng người suốt chặng đường, nửa người đã tê rần lại nghe thêm tiếng động do anh gây ra chỉ cảm thấy bực bội khó chịu.

Trong lòng cô âm thầm tính toán cách nào vừa kín đáo vừa hiệu quả để giảm cảm giác tê mỏi thì bỗng nghe tiếng Ngô Tranh Vinh vang lên kèm theo ý cười:

“Nếu cảm thấy tê chân thì đổi tư thế ngủ đi là được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play