Hoàng Lê hiện đang là một nữ bưu tá làm việc tại bưu cục, mỗi ngày đều tất bật rong ruổi khắp các con phố, nghiêm túc đảm nhận công việc phát thư và báo chí.

So với nghề giáo viên trung học, làm bưu tá là một công việc nặng về thể lực nhưng cô ấy có thể tự do sử dụng xe đạp của bưu cục, có thể đọc những tờ báo mới và đầy đủ nhất từ khắp nơi, quan trọng nhất là tránh được những rắc rối tiềm tàng do thân phận giáo viên gây ra.

Chiều hôm ấy sau khi gửi thư đến ủy ban khu phố Quang Minh, Hoàng Lê bị Diệp Mãn Chi chặn lại.

“Chị dâu, tan làm chị về thẳng nhà luôn à?”

“Có chuyện gì sao?”

“Em muốn đến phố Thạch Đạo ăn bánh đậu đỏ của quán Mỹ Lệ, chị không phải có xe đạp sao? Có thể cho em đi nhờ một đoạn không? Tối nay mình ra ngoài ăn đi, em mời!”

Hoàng Lê không quá muốn đi.

Vì liên quan đến cốt truyện, cô ấy luôn cảnh giác với cô em chồng này. Hai người sống chung dưới một mái nhà suốt một năm nhưng chẳng thân thiết gì.

Diệp Mãn Chi kiên trì dụ dỗ: “Chủ nhiệm Mục tặng em một chai rượu sơn tra do nhà bà ấy tự ủ, tối nay tụi mình uống vài ly nhé?”

Hoàng Lê có chút do dự.

Gần đây cô ấy chịu áp lực đến mất ngủ, ra ngoài uống vài chén cũng không phải ý tồi.

Chờ khi chính thức ly hôn với Diệp Mãn Đường, cô ấy cũng không cần phải e dè đứa em chồng ‘cực phẩm’ này nữa.

Trong lòng đã có tính toán, cô ấy quay đầu hỏi: “Chị còn phải mang mấy bức thư đến trạm lương thực, mấy giờ thì em tan làm?”

“Giờ đi luôn cũng được! Em đi cùng chị gửi thư!”

Trong túi thư phía sau xe vẫn còn hơn chục bức thư chưa phát được, Diệp Mãn Chi ôm chai rượu sơn tra phấn khởi ngồi lên thanh ngang xe đạp.

“Chị dâu, đây là lần đầu tiên em ngồi xe đạp đó, chị phải lái chắc vào nha! Em té thì không sao, đừng để vỡ chai rượu sơn tra của tụi mình!”

Hoàng Lê dở khóc dở cười: “Em bỏ chai rượu vào túi sau xe, hai tay nắm chặt ghi-đông, đừng có ngã đấy!”

“Ui cha, gió trên xe to quá à! Chị dâu ơi, em như bay lên rồi á, a~~~~~”

“Em nhỏ tiếng chút đi, người ta đang nhìn tụi mình kìa!”

Phố Thạch Đạo là con phố thương mại sầm uất nhất của quận Chính Dương, các cửa hàng, nhà nghỉ, quán ăn, tiệm thuốc dọc đầy cả con đường, còn có hàng rong, xe đẩy, gánh hàng xếp hàng dài từ đầu đến cuối phố.

Trước đây còn có không ít lang y rong bán thuốc, xem bói đoán mệnh nhưng vài tháng gần đây đã bị cải tạo theo chủ nghĩa xã hội, giờ không thấy bóng dáng đâu nữa.

Diệp Mãn Chi dẫn Hoàng Lê vào một quán ăn nhỏ ở đầu phố.

Quán này trước kia gọi là “Phúc Lộc Thọ Quán”, bây giờ đã đổi tên thành “Nhà hàng công tư hợp doanh Phúc Lộc Thọ”.

Vừa bước vào, hai người bất ngờ chạm mặt Chu Mục – người lâu ngày không gặp – đang ngồi cùng một cô gái tóc ngắn gần quầy thu ngân.

Sau khi hủy hôn với Chu Mục, Diệp Mãn Chi và anh ta chẳng còn qua lại gì.

Dù có gặp nhau trên đường cũng mỗi người nhìn một hướng, coi như không quen biết mà bước đi.

Lúc này cô cũng coi đối phương như không khí, không liếc mắt mà trực tiếp gọi món với nhân viên phục vụ.

Một đĩa bánh đậu đỏ Mỹ Lệ, một đĩa thịt chiên xào chua ngọt, ban đầu còn định mạnh tay gọi thêm một đĩa thận xào nhưng nhân viên chỉ vào khẩu hiệu vừa dán trên tường: “Vì công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa, tiết kiệm lương thực là trách nhiệm của mỗi người.”

Diệp Mãn Chi còn chưa lĩnh lương, không nỡ tiêu xài quá tay, bèn thuận theo mà chỉ gọi thêm một bình rượu cao lương.

Hoàng Lê không ưa em chồng nhưng cũng không muốn thấy cô vì chạm mặt bạn trai cũ mà lúng túng. Sau khi ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, cô ấy chủ động bắt chuyện: “Em hay tới đây à?”

“Không thường đâu, hồi nhỏ thỉnh thoảng mới được ba dắt ra đây ăn quà vặt.” Diệp Mãn Chi không quên mục đích của bữa ăn hôm nay, mỉm cười kể lại, “Hồi đó em thích nhất món đậu phụ tép khô, cứ nhặt hết tép mà ăn. Chị cả với anh ba cũng thích món đó, chị cả thì chưa bao giờ nhường đồ mình thích nhưng anh ba lại luôn gắp tép cho em, còn mình chỉ ăn đậu phụ thôi.”

Năm người anh chị em của cô vốn đến từ hai gia đình khác nhau.

Chị cả ăn nói lanh lợi, hiếu thắng, trong cái gia đình tái hôn đông con hỗn loạn ấy, chị ấy gần như luôn giành được mọi thứ mình muốn.

Chị hai thì hướng nội ít nói, dịu dàng siêng năng, siêng năng đến mức khi xuất giá mẹ kế còn chủ động cho chị ấy mang theo một cái máy may làm của hồi môn — thời ấy cả con phố chỉ có duy nhất một hộ có máy may riêng.

Còn ba người anh trai ấy à, một là tình thánh, một là công tử bột, còn một là mê tiền như mạng.

“Chị dâu à, từ nhỏ đến lớn anh ba của em là người làm nhiều hơn nói, đối với người mình quan tâm thì tốt đến mức lột tim móc phổi. Hai người ngoài chuyện bất đồng về việc đi Liên Xô hình như cũng chẳng có mâu thuẫn gì lớn, cứ thế mà ly hôn chị không thấy tiếc sao?”

Hoàng Lê vuốt ve ly rượu, nhàn nhạt nói: “Chuyện anh ấy muốn đi Liên Xô chính là mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn chị.”

Cô ấy xuyên đến đây hôm đó liền kết hôn với Diệp Mãn Đường – người mới quen qua mai mối chưa tới hai tháng. Miễn cưỡng có thể xem là “cưới trước yêu sau”.

Cô ấy cũng từng luyến tiếc người chồng yêu mù quáng này nhưng không thể vì tình cảm nhất thời mà lao đầu vào hố lửa.

Bảo anh từ bỏ cơ hội đi Liên Xô thì đúng là tiếc thật. Nhưng theo nguyên tác, cuộc sống ở nông trường chủ yếu là để phục vụ sự nghiệp viết lách của nữ chính: môi trường gian khổ, nhân tình phức tạp, đất đai màu mỡ — tất cả đều là chất liệu vô tận cho sáng tác.

Sau khi rời khỏi nông trường, hàng chục tác phẩm được xuất bản.

Còn đến lúc đó Diệp Mãn Đường đã gần tuổi nghỉ hưu, kỹ thuật học từ hai mươi năm trước sớm đã lỗi thời.

Sang Liên Xô thực chất chỉ là đi thực tập ở nhà máy ô tô Stalin chứ không phải đi học đại học.

Thay vì vậy, chi bằng để anh ở lại nhà máy vững vàng tiến bước tìm hướng học tập khác. Với tài năng của anh, chưa chắc không thể mở ra con đường riêng.

Tiếc là Hoàng Lê đã khuyên cũng khuyên rồi, cãi cũng cãi rồi, đến cả dùng đến chiêu ly hôn để ép cũng chẳng có tác dụng.

Vậy thì chỉ còn cách thật sự ly hôn thôi.

“Chị ly hôn rồi, định tính sao?” Diệp Mãn Chi hỏi.

“Đi từng bước tính từng bước. Có thể sẽ nộp đơn xin một phòng ký túc xá ở đơn vị trước.”

Hai ly rượu chạm nhau vang lên tiếng trong trẻo, Diệp Mãn Chi bị một ngụm lớn cao lương đốt đỏ cả vành mắt, cảm khái: “Sớm biết hai người vì chuyện này mà ly hôn, em đã chẳng khuyến khích anh ba đăng ký nữa! Hồi đó em không đạt yêu cầu sức khỏe, cứ một lòng muốn giúp anh ấy thi đỗ, trời lạnh cắt da còn lên nóc nhà đọc bài cùng anh ấy! Em còn cảm lạnh nữa cơ!”

Hoàng Lê: “…”

Cô biết ngay mà!

Diệp Mãn Đường dám ngoài mặt vâng lời sau lưng làm loạn chắc chắn có công đầu của con “tiểu yêu quấy rối” này!

“Thôi, anh ấy sắp làm xong thủ tục visa rồi, giờ nói cũng vô ích.”

“Ây—” Diệp Mãn Chi lại nâng ly, mắt đỏ hoe nói, “Chị dâu, anh em hứa với chị rồi lại nuốt lời là anh ấy không giữ chữ tín. Người nhà em không hiểu lựa chọn của chị, nhiều khi lời nói khó nghe. Ly này em thay họ xin lỗi chị!”

Việc Hoàng Lê quyết định ly hôn, cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ đều không ai tán thành, còn có người nói cô là kiểu phụ nữ không thể sống thiếu đàn ông, cứ như muốn trói đàn ông vào cạp quần.

Hoàng Lê nghe thế thì trong lòng cũng khó chịu, sống mũi cay cay, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Bữa ăn này mang chút hương vị của một bữa “chia tay”, chị dâu em chồng uống đến cao hứng, nói chuyện rôm rả, một chai sơn tra tửu và hai bình cao lương rượu rất nhanh đã cạn đáy.

Diệp Mãn Chi mặt đỏ bừng lè nhè tâm sự: “Chị dâu, cả hai chúng ta đều bị cái vụ đi Liên Xô này hại thảm. Chị ly hôn với anh ba, em cũng giải trừ hôn ước với cái thằng khốn Chu Mục rồi! Em nói cho chị nghe, ợ—”

Thấy cô nàng đã có vẻ say, Hoàng Lê vội vàng giữ tay cô lại khi thấy cô định rót thêm rượu.

Diệp Mãn Chi tránh ra, nồng nặc mùi rượu nói: “Cái tên Chu Mục khốn nạn đó không muốn cùng em đi Liên Xô thì cứ nói toẹt ra, thế mà còn đi giúp người ngoài hại em! Chị từng thấy kẻ khốn nào như vậy chưa?”

“Chưa, chưa thấy. Em nhỏ tiếng chút!” Hoàng Lê liếc về phía bàn của Chu Mục, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cậu ta, cô ấy lập tức quay sang hướng khác làm như không có gì.

“Em không sợ ai nghe! Em là người có cốt khí, hủy hôn là hủy hôn, em không cần cái công việc mà nhà hắn bồi thường. Nhưng suất đi Liên Xô của anh ba tuyệt đối không được nhường! Tuy rằng bố của Chu Mục có đi cửa sau giúp anh ba nhưng anh ba nhà mình cũng thi đỗ bằng thực lực mà!”

Hoàng Lê chợt khựng lại, ánh mắt đang lơ mơ bỗng nhiên trở nên sáng rõ chăm chú nhìn đứa em chồng say xỉn hỏi:

“Không phải anh ấy thi đỗ bằng thực lực sao? Sao còn cần nhà họ Chu đi cửa sau?”

“Ợ—” Diệp Mãn Chi lại ợ lên như đang nghiền ngẫm câu hỏi của cô ấy, chậm rãi hỏi lại: “Chị biết điều kiện đi Liên Xô yêu cầu bao nhiêu năm thâm niên công tác không?”

“Ba năm chứ gì?”

“Đúng vậy, ba năm.” Diệp Mãn Chi ôm lấy bình rượu cười ngốc, “Anh ba em đúng là có ba năm làm việc nhưng năm đầu vào nhà máy là công nhân học việc! Thâm niên chính thức chỉ có hai năm thôi! Thế mà lúc thi lại vượt mặt được mấy người có bảy tám năm kinh nghiệm đó! Anh ba em giỏi không?”

Những gì cô vừa tiết lộ khiến tim Hoàng Lê đập thình thịch.

Cách tính thâm niên của mỗi nhà máy không giống nhau.

Có nơi tính luôn cả thời gian học việc, có nơi chỉ tính từ khi trở thành công nhân chính thức.

Thông báo tuyển chọn đi Liên Xô của nhà máy 656 lại không hề nói rõ yêu cầu cụ thể về thâm niên.

Với tình hình của Diệp Mãn Đường, việc có thể được đi Liên Xô du học hay không thực chất vẫn còn trong thế “nửa được nửa không”.

Nếu có lãnh đạo trong xưởng đứng ra nói giúp, dựa vào năng lực chuyên môn của anh ấy dĩ nhiên sẽ được đưa vào danh sách chính thức.

Thế nhưng hiện tại nhà họ Diệp và nhà họ Chu đã hủy hôn ước, Diệp Mãn Đường mất đi chỗ dựa lớn nhất bề ngoài. Một khi có người lấy vấn đề thâm niên công tác để gây chuyện thì suất đi Liên Xô này của anh ấy thật sự chưa chắc đã giữ được!

Người thì nhiều, cháo thì ít, những công nhân trẻ mong chờ được ra nước ngoài bồi dưỡng có thể xếp hàng từ trong xưởng ra tận cổng chính!

Hoàng Lê còn muốn hỏi thêm chi tiết nhưng Diệp Mãn Chi đã gục luôn trên bàn, say đến mức như vừa được tiêm thuốc mê toàn thân.

Về lời “ba nói ba không” của chị dâu ba rằng “ra nước ngoài sẽ trở nên bất hạnh”, Diệp Mãn Chi vẫn luôn bán tín bán nghi, chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết hiện tại của cô.

Nếu bảo cô tự tay hủy hoại tiền đồ của anh ba, cô không cách nào vượt qua được rào cản trong lòng mình, chỉ có thể chuốc mình say mèm rồi giao quyền lựa chọn lại cho người bạn đời của anh ba — để chị ấy quyết định tương lai của hai vợ chồng họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play