Ủy ban khu phố đã tổ chức người đưa nạn nhân đến bệnh viện, còn đồng chí Lưu Kim Bảo, người có "màn thể hiện đặc biệt nổi bật" trong sự việc lần này thì bị phạt quét dọn văn phòng trong hai tháng.
“Rõ ràng là cô dẫn đầu dọa người ta trước, tại sao chỉ phạt mỗi mình tôi?” Khuôn mặt búp bê của Lưu Kim Bảo đầy oán khí.
“Tôi nói câu nào dọa người chứ? Tôi chỉ bảo cô ta đừng mê tín phong kiến thôi mà, chẳng lẽ sai sao?” Diệp Mãn Chi vừa bịt mũi vừa lên án, “Còn anh thì sao? Nói nào là ‘quỷ gõ cửa’, ‘báo ứng hiện thế’, làm đồng chí Triệu Quốc Đống sợ đến mức tè cả ra quần!”
Đúng lúc này, Chủ nhiệm Mục đẩy cửa bước vào chỉ đạo: “Tiểu Lưu, cậu lau lại sàn vài lần nữa đi, tôi cứ thấy văn phòng mình có mùi gì là lạ!”
Lưu Kim Bảo: “…”
Anh ta lại cam chịu cầm lấy cây lau nhà.
“Còn nữa, chuyện của hai anh em nhà họ Triệu khá phức tạp. Giấy đăng ký kết hôn do khu phố chúng ta cấp ra có hiệu lực pháp lý, không phải nói hủy là hủy được. Triệu Quốc Đống có dấu hiệu phạm tội kết hôn trái pháp luật, Tiểu Lưu, cậu tranh thủ qua đồn công an theo dõi thêm vụ này nhé.”
“Với lại bên nhà máy 656 cũng cần thông báo một tiếng, giấy giới thiệu không thể phát lung tung, bảo họ kiểm tra lại nội bộ đi. Sau này mà còn xảy ra chuyện tương tự, họ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm!”
“Rõ.” Lưu Kim Bảo lại phấn chấn tinh thần, mái tóc xoăn tự nhiên trên đầu rung lên bần bật.
Sau khi sắp xếp công việc những ngày tới cho mọi người, Mục Lan gọi riêng Diệp Mãn Chi ra ngoài.
“Tiểu Diệp, bây giờ cháu là cán bộ khu phố rồi, nói năng hành xử phải chú ý cách thức, có những việc quần chúng có thể làm nhưng chúng ta thì không thể nói cũng không thể làm!”
Diệp Mãn Chi ngoan ngoãn nhận lỗi: “Chủ nhiệm, lần sau cháu nhất định chú ý!”
“Ừ, chúng tôi cũng từng trẻ tuổi như cháu, thanh niên ngay thẳng hay bênh vực kẻ yếu là điều dễ hiểu nhưng thân phận cháu giờ đã khác rồi…”
Lại thêm một tràng giáo huấn lải nhải.
“Nhưng tinh thần dám chịu trách nhiệm thì vẫn rất đáng khích lệ.” Chủ nhiệm Mục đổi sang vẻ mặt hòa nhã, “Trước đây tôi còn lo cháu trẻ quá, làm công tác quần chúng không nổi, giờ xem ra không phải vậy, có vài việc có thể để cháu thử sức một chút.”
Diệp Mãn Chi: “?”
Câu này nghe có vẻ chẳng lành…
“Công việc dân chính ở khu mình ngoài đăng ký kết hôn còn có hòa giải ly hôn. Phố Quang Minh hiện tại chỉ có hai cặp vợ chồng đang làm thủ tục ly hôn, một cặp là vợ chồng Hồ Đức Khánh ở ngõ Nguyệt Nha, kết hôn do cha mẹ sắp đặt, sau khi hòa giải thì đôi bên đều đồng ý ly hôn. Cặp còn lại chính là anh ba cháu – Diệp Mãn Đường và chị dâu Hoàng Lê!”
“Anh ba chị dâu cháu là yêu đương tự do, cũng chưa từng xảy ra đánh mắng hay bạo hành gì, nếu ly hôn thì thật sự quá đáng tiếc! Cán bộ của chúng ta đã thử hòa giải mấy lần rồi mà không có kết quả, nhưng lý do ly hôn mà Hoàng Lê đưa ra dù có đưa lên quận hay toà án cũng khó mà thông qua.”
Thật ra chỉ cần Diệp Mãn Đường từ bỏ suất đi du học theo diện công chức thì vấn đề của cặp vợ chồng nhà họ Diệp sẽ lập tức được giải quyết.
Thế nhưng Diệp Mãn Đường đã vượt qua bao vòng tuyển chọn lại được huấn luyện mấy tháng trời, giờ đã sắp sửa ra nước ngoài thực tập. Dù bản thân anh có muốn rút lui thì ban lãnh đạo nhà máy 856 cũng sẽ không đồng ý để anh bỏ cuộc vào thời điểm mấu chốt thế này.
Diệp Mãn Chi thở dài theo: “Chủ nhiệm, không giấu gì cô, có lúc cháu thật sự muốn đánh gãy một chân của anh ba, tiếc là anh ấy là anh ruột cháu, cháu không nỡ ra tay.”
Mục Lan bật cười: “Không được nói bậy.”
Diệp Mãn Chi thầm nhủ, cô thật sự không nói bậy đâu, chính đây là “kế sách hay” mà chị dâu ba nghĩ ra.
Cô còn từng thấy ý nghĩ đó hiện rõ mồn một trên trán chị dâu mấy lần rồi!
Thực ra nếu cô chưa hủy hôn với Chu Mục thì lẽ ra người đã khởi đầu mọi chuyện – Phó xưởng trưởng Chu – phải rút lại suất đi Liên Xô của anh ba cô mới đúng.
Nhưng bây giờ hai nhà đã hủy hôn, nếu Phó xưởng trưởng Chu cố tình nhắm vào anh ba cô thì sẽ bị coi là tư thù cá nhân, ngược lại càng không thể đồng ý rút lại suất ấy.
Mục Lan vỗ nhẹ tay cô rồi nói: “Việc hòa giải ly hôn của hai người này không thể kéo dài thêm nữa. Tiểu Diệp, cháu vừa là cán bộ khu phố lại vừa là người nhà của họ, tôi thấy việc hòa giải này vẫn nên để cháu thử xem sao.”
“Được, nếu chủ nhiệm tin tưởng, vậy cháu sẽ thử một lần.”
Diệp Mãn Chi không thoái thác, sảng khoái nhận việc.
Gần đây cô vừa nghĩ ra một cách có thể khiến anh ba ở lại mà không gây hậu quả nghiêm trọng gì.
Chỉ là cô không tiện ra mặt, vẫn cần chị dâu phối hợp một chút.