Tin tức mà Lưu Kim Bảo mang đến khiến Diệp Mãn Chi sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Khi nhìn lại góc mà Triệu Chấn Hoa đang đứng, cô luôn cảm thấy nơi đó lạnh lẽo như có luồng gió âm thổi qua.

Trong lòng cô thầm niệm: "Tâm có chính niệm, tà ma lui tán."

Sau đó nghiêm túc nói:
“Đừng nói trên đời này không có ma, cho dù có thật thì cũng không thể giữa ban ngày ban mặt mà bị chúng ta đụng phải!”

Lưu Kim Bảo lắp bắp:
“Chuyện này… quái lạ quá rồi…”

“Yên tâm đi, đã là người mà chúng ta đều nhìn thấy thì chắc chắn là người sống! À mà anh nói Triệu Chấn Hoa chết như thế nào ấy nhỉ?”

“…” Lưu Kim Bảo nghe vậy có chút không thoải mái nhưng vẫn đáp:
“Trước kia anh ta là tài xế xe tải đường dài, năm ngoái khi đi giao hàng thì gặp phải trận vỡ đê ở địa phương, cả người lẫn xe bị cuốn vào lũ. Chính quyền địa phương tìm anh ta suốt hai tháng không thấy nên đưa vào danh sách người chết. Đồn công an chỉ có thông tin đến thế, chi tiết hơn tôi cũng không biết.”

Diệp Mãn Chi nhớ đến vết sẹo dữ tợn trên mặt Triệu Chấn Hoa cùng lời anh ta nói là hôm nay vừa trở về từ nơi xa, có vẻ như quả thực trùng khớp.

Lúc hai người đang thảo luận xem người ta là người hay ma thì cách đó vài bước, Triệu Quốc Đống đã giải thích rõ ràng lý do anh ta và em dâu đến đăng ký kết hôn.

“Nhị Nhi, anh với Tiểu Nguyệt làm giấy kết hôn chỉ là bất đắc dĩ. Nếu anh không đồng ý thì nhà mẹ đẻ cô ấy sẽ ép cô ấy lấy người khác! Tiểu Nguyệt đã cầu xin đến tìm anh, hai đứa nhỏ cũng còn quá bé, anh không thể trơ mắt nhìn chúng mất mẹ được!”

Quách Nhị Nhi nhổ nước bọt vào mặt anh ta:
“Ba mẹ anh trước đây nói thế nào? ‘Một vai gánh hai nhà’ chỉ là để anh chăm sóc cháu trai cháu gái thôi! Tôi mềm lòng, như con ngốc bị cả nhà anh thuyết phục, đồng ý cho anh lo cho hai nhà để chăm cháu. Kết quả thì sao? Hai người các người lại dám lén lút đi đăng ký kết hôn! Nói là chăm con, ai cho anh cưới cả em dâu? Anh còn biết xấu hổ không đấy?”

“Anh với cô ấy thật sự trong sạch! Làm giấy tờ chỉ để người nhà cô ấy yên tâm, sau này chúng ta vẫn sống như cũ!” Triệu Quốc Đống cuống quýt giải thích.

Lưu Kim Bảo nãy còn sợ run, giờ nghe vậy liền xen vào:
“Đồng chí, thế này là không được rồi. Giờ anh còn dám giấu chị ấy đi kết hôn với người khác, sau này nhỡ anh muốn giấu chị ấy vô rừng hú hí, chui chăn chung giường thì cũng hợp pháp luôn hả? Lúc đó chị ấy biết làm sao?”

Chủ nhiệm Mục trừng mắt nhìn anh ta để ngăn không khí căng thẳng, quay sang nói với Triệu Quốc Đống:
“Xã hội mới thực hiện chế độ một vợ một chồng, không có chuyện ‘một vai gánh hai nhà’, ‘một con trai cưới hai cửa’. Nếu anh có hai vợ thì chính là phạm tội trùng hôn, vi phạm Luật Hôn nhân, chúng tôi có thể đưa anh sang đồn công an bên cạnh ngay bây giờ!”

“Không, không có đâu!” Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay, “Tôi chỉ có một vợ, tuyệt đối không trùng hôn!”

“Ồ,” Chủ nhiệm Mục chỉ vào hai người phụ nữ hỏi:
“Vậy ai trong hai người mới là vợ anh?”

Triệu Quốc Đống nhìn người vợ đầu tần tảo rồi lại nhìn em dâu nước mắt đầm đìa, trong lòng rối như tơ vò.

Việc lén đăng ký kết hôn sau lưng vợ là anh sai nhưng cũng là do hoàn cảnh ép buộc.

Ai…

Tôn Tiểu Nguyệt chạm ánh mắt với anh ta, gọi thê lương:
“Quốc Đống…”

“…” Mắt Triệu Quốc Đống hiện lên chút thương xót, do dự một lúc rồi cúi đầu nói với vợ:
“Nhị Nhi, hay là chúng ta…”

Quách Nhị Nhi không trả lời, kéo con trai lớn lại ra lệnh:
“Đại Khuê, từ nay ông ta không phải ba con nữa, sau này gặp thì gọi là chú hai!”

Đại Khuê biết người sáng nay xuất hiện ở nhà làm vỡ cái tô sứ lớn và nói sẽ thay mẹ lấy lại công bằng mới là chú hai.

Nhưng trong lòng cậu bé, sự oán giận với ba ruột đã lấn át, liền lau nước mắt bằng mu bàn tay hét to:
“Chú hai!”

“Gọi bậy cái gì đó! Ta là ba của con!” Triệu Quốc Đống giơ tay gõ vào đầu con.

Theo suy nghĩ của Diệp Mãn Chi, bị con ruột gọi là “chú hai” chắc chắn là một cú sốc lớn, có lẽ Triệu Quốc Đống sẽ quay đầu lại.

Không ngờ tiếng “chú hai” của con trai lại không bằng một tiếng “Quốc Đống” dịu dàng của người em dâu.

Triệu Quốc Đống vò đầu bứt tai hết một điếu thuốc, cuối cùng buồn bã nói:
“Nhị Nhi, coi như anh có lỗi với em, nếu giờ anh bỏ Tiểu Nguyệt, cô ấy không còn đường sống. Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục chăm lo cho em và các con, ngoài tờ giấy hôn thú kia thì mọi thứ vẫn như cũ!”

Tôn Tiểu Nguyệt ôm mặt nức nở:
“Chị dâu, chị đừng trách anh ấy, muốn trách thì trách em đi, là em có lỗi với chị…”

“Đúng là cô có lỗi với tôi!” Quách Nhị Nhi nghiến răng, “Chồng cô mất, tôi là người mang đồ ăn đến giúp cô giặt giũ, dỗ con. Tôn Tiểu Nguyệt, cô lại dám làm ra chuyện như thế với Triệu Quốc Đống, không sợ báo ứng sao?”

Dứt lời, cô ấy vung tay tát cho em dâu mấy cái bạt tai, má cô ta lập tức sưng đỏ, rồi lại vận sức tát cho Triệu Quốc Đống hơn chục cái.

Xong xuôi, cô ấy đứng thẳng dậy vuốt lại tóc tai rối bù, nói với các cán bộ khu phố:
“Các đồng chí lãnh đạo, các người cũng thấy rồi đấy, tôi với Triệu Quốc Đống giờ đã không còn là vợ chồng, anh ta đã lấy người khác, vậy thì tôi cũng không có lý do gì không được tái giá. Hôm nay tôi muốn đăng ký kết hôn!”

Triệu Chấn Hoa từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng điền xong tờ đơn đăng ký. Nghe thấy lời cô ấy, anh ta liền đứng dậy cầm đơn bước ra.

Lúc này Triệu Quốc Đống và Tôn Tiểu Nguyệt mặt mày bầm dập cuối cùng cũng phát hiện ra sự hiện diện của anh ta.

Nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Tôn Tiểu Nguyệt sững sờ, run giọng:
“Chấn… Chấn Hoa? Là… là anh sao?”

Triệu Chấn Hoa mím môi không nói, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.

Anh ta bước gần mỗi bước, Triệu Quốc Đống và Tôn Tiểu Nguyệt lại lùi một bước, cho đến khi lưng chạm tường không còn đường lui, Triệu Quốc Đống mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Chấn Hoa, em về khi nào vậy? Em còn sống thật tốt quá! Mọi người đều tưởng em đã chết rồi…”

Triệu Chấn Hoa vẫn im lặng, ánh mắt sắc như dao găm chặt vào họ.

Thấy vậy, Tôn Tiểu Nguyệt rốt cuộc không kìm nén được nỗi sợ trong lòng, gào lên hoảng loạn:
“Anh đừng lại đây! Đừng lại đây… Aaaa! Ma! Ma á á á á——”

Chủ nhiệm Mục và những người khác không rõ tình hình, cũng không biết quan hệ giữa bốn người, bị phản ứng dữ dội của Tôn Tiểu Nguyệt làm cho ngơ ngác.

Là người ít ỏi hiểu rõ chân tướng, Diệp Mãn Chi lên tiếng chính trực chỉnh đốn:
“Đồng chí Tôn, chúng ta không thể tuyên truyền mê tín dị đoan! Ma ở đâu? Chúng tôi có thấy ai đâu? Thế giới này làm gì có ma, cô đừng la hét bậy bạ!”

Cô đảo mắt quanh một vòng, cố tình tránh chỗ Triệu Chấn Hoa đang đứng cứ như ở đó hoàn toàn không có ai.

Triệu Quốc Đống chân run lẩy bẩy chỉ tay vào Triệu Chấn Hoa:
“Các người không thấy anh ta sao?”

Lưu Kim Bảo phối hợp với Diệp Mãn Chi, diễn xuất lố bịch nhưng ăn ý.

“Ai cơ? Hai người thấy ai thế? Theo tôi, không làm chuyện khuất tất thì không sợ ma gõ cửa, cho dù có báo ứng thì cũng không nhanh vậy đâu! Mau đứng dậy đi, đừng tự hù dọa mình!”

Trong lúc hoảng loạn, Tôn Tiểu Nguyệt tưởng thật sự chỉ có hai người bọn họ nhìn thấy “bóng ma”, vừa chỉ vào cái "bóng ma" trước mặt vừa thở hổn hển như có ống bễ trong cổ họng. Đến khi cô ta nhìn rõ vết sẹo dữ tợn trên mặt Triệu Chấn Hoa, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai, trợn trắng mắt rồi ngất lịm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play