Sau buổi lễ chào mừng, Diệp Mãn Chi được phân về bàn làm việc gần cửa ra vào ngồi song song với dì Phụng, tiện cho việc tiếp dân.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, người đến đăng ký kết hôn tấp nập không ngớt.
Sổ đăng ký kết hôn cần viết tay họ tên, tuổi và ngày đăng ký của cô dâu chú rể. Ai cũng mong lấy may mắn nên đều chỉ đích danh muốn dì có nốt ruồi giữa trán viết giấy kết hôn cho mình.
Diệp Mãn Chi chưa có nền tảng quan hệ với quần chúng như dì Phụng bèn chủ động phụ giúp kiểm tra hồ sơ đăng ký, thỉnh thoảng đóng dấu vào sổ.
Chỉ trong nửa buổi, cô đã được tặng một viên kẹo cam, một viên ô mai, còn tranh thủ tích góp được một nắm nhỏ kẹo cưới để mang về cho ba mẹ.
Những ngày làm việc nhộn nhịp, rôm rả và đầy niềm vui ấy kéo dài hai ngày. Đến gần trưa ngày thứ ba, có một đôi nam nữ trẻ tuổi dắt theo ba đứa trẻ bước vào ủy ban phường.
Dì Phụng không chỉ thờ ơ với đồng nghiệp mà còn công bằng với cả người dân:
“Giờ nghỉ trưa rồi, sao không đến sớm hơn?”
Người đàn ông nói giọng thô ráp:
“Tôi vừa từ tỉnh khác trở về. Không phải nghỉ lúc 12 giờ sao? Còn năm phút nữa, có thể linh động một chút không?”
Dì Phụng cất con dấu vào ngăn kéo nói:
“Năm phút không đủ, mai quay lại đi.”
“Chỉ viết vài chữ vào sổ đăng ký kết hôn, tốn bao nhiêu thời gian của bà chứ?”
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mắt đến cằm, trông chẳng dễ đối phó.
Diệp Mãn Chi lo dì Phụng chọc giận anh ta rồi bị đánh, dù gì chuyện này từng xảy ra rồi — theo lời Lưu Kim Bảo, năm ngoái dì Phụng bị người ta hành hung thật.
Cô nhanh chóng nở nụ cười chúc mừng đôi vợ chồng trẻ, gọi họ đến gần rồi tiếp nhận hồ sơ của họ.
Cô dâu là Quách Nhị Nhi, xã viên nông thôn, giấy chứng nhận hộ khẩu và giấy giới thiệu đều do Hợp tác xã nông nghiệp cấp.
Chú rể là Triệu Chấn Hoa, thất nghiệp, cư dân phố Quang Minh, chỉ mang theo chứng minh thư, chưa có sổ hộ khẩu, cần phải đến đồn công an xin giấy xác nhận hộ khẩu trước khi đăng ký.
Diệp Mãn Chi giải thích rõ ràng, bảo người đàn ông ra bàn trống phía sau điền biểu mẫu sau đó nhờ Lưu Kim Bảo rảnh rỗi đi sang đồn công an xác minh hộ khẩu rồi tiếp tục kiểm tra hồ sơ.
Cô mới làm công tác dân chính nên kiểm tra khá chậm, đọc từng chữ một rất kỹ.
Vì vậy khi nhìn thấy trong giấy giới thiệu của phía nữ ghi tình trạng hôn nhân là “đã kết hôn”, cô tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm.
“Đồng chí Quách, chị đã kết hôn rồi? Vậy hôm nay hai người đến làm thủ tục cấp lại giấy kết hôn à?”
Có vài đôi kết hôn trước năm thành lập nước sẽ làm lại giấy kết hôn. Thấy họ dẫn theo ba đứa trẻ, cô mới hỏi vậy.
“Không phải.” Quách Nhị Nhi không né tránh ánh mắt, trả lời đầy dũng khí.
“Vớ vẩn!” Dì Phụng đập cốc trà xuống bàn, quát lớn:
“Đã kết hôn rồi còn đến làm đăng ký kết hôn gì nữa? Cô đùa chúng tôi đấy à?”
“Ai quy định kết hôn rồi thì không được đăng ký nữa?”
Dì Phụng cau mày đáp lại:
“Là quy định của nhà nước!”
Chính câu này là điều Quách Nhị Nhi đang chờ đợi!
Cô ta rút từ trong ngực ra một tờ giấy đăng ký kết hôn còn mới ném mạnh lên bàn trước mặt dì Phụng.
Bút lông và lọ mực trên bàn cũng bị hất tung xuống đất.
Quách Nhị Nhi như một ngọn núi lửa đã âm ỉ lâu ngày cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô ta chỉ vào giấy đăng ký hét lên:
“Cái này không phải giấy kết hôn do ủy ban các người cấp sao?”
Dì Phụng không bị cảm xúc đối phương làm ảnh hưởng, mở giấy kết hôn ra kiểm tra con dấu, bình thản nói:
“Đúng là do chúng tôi cấp. Có vấn đề gì?”
“Có vấn đề gì à?” Quách Nhị Nhi cười khẩy, “Tên đàn ông này đã có vợ có con! Các người còn cấp giấy kết hôn cho hắn là sao?”
Dì Phụng vừa tìm hồ sơ đăng ký mấy hôm trước trong ngăn kéo vừa đáp trả:
“Không thể nào! Đăng ký kết hôn cần sổ hộ khẩu, giấy chứng minh, giấy giới thiệu. Nếu anh ta đã có vợ, chúng tôi tuyệt đối không thể cấp!”
Quách Nhị Nhi đẩy ba đứa con tới trước mặt bà:
“Nếu hắn chưa kết hôn, ba đứa con này từ đâu chui ra?”
Thấy cô ta sắp chỉ tay vào mặt dì Phụng, Diệp Mãn Chi vội bước ra can:
“Đồng chí Quách, ngồi xuống từ từ nói chuyện. Trẻ con còn ở đây, đừng làm chúng sợ!”
Quách Nhị Nhi hất tay con gái mình ra, cảm xúc bùng nổ hoàn toàn:
“Tôi còn chẳng sống nổi, quan tâm được gì đến con cái nữa!”
Ba đứa trẻ bị dọa đến mức bật khóc như ba con gà con run rẩy túm lấy vạt áo mẹ mà gào “mẹ ơi!”
Những người khác vội vàng vây lại, người dỗ trẻ, người hỏi chuyện. Ai nấy đều hoang mang — cứ tưởng hai vợ chồng trẻ đến đăng ký kết hôn, ai ngờ là tới tính sổ!
Trong lúc văn phòng đang hỗn loạn, dì Phụng cuối cùng cũng tìm được hồ sơ lưu trữ trước đó.
Cô dâu Tôn Tiểu Nguyệt, 24 tuổi, goá chồng, thất nghiệp.
Chú rể Triệu Quốc Đống, 32 tuổi, chưa kết hôn, công nhân xưởng 856.
Dì Phụng bày hồ sơ ra trước mặt mọi người:
“Sổ hộ khẩu của Triệu Quốc Đống chỉ có tên anh ta, phần ‘tình trạng hôn nhân’ để trống. Giấy giới thiệu của xưởng 856 xác nhận anh ta chưa kết hôn. Theo quy định, chúng tôi có thể cho anh ta đăng ký kết hôn.”
“Nhưng tôi là hộ khẩu nông thôn, con tôi phải theo hộ khẩu tôi nên dĩ nhiên không có tên trong sổ hộ khẩu của hắn nhưng chúng tôi sống với nhau từ lâu rồi!”
Dì Phụng sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, từ biểu cảm đến giọng nói đều lạnh lùng:
“Sổ hộ khẩu là do công an điền, giấy giới thiệu là do xưởng 856 cấp. Nếu thấy có vấn đề, cô cứ đến tìm họ mà tính sổ trước!”
Quách Nhị Nhi nổi điên hất hết đồ trên bàn xuống đất, ngay cả bàn của Diệp Mãn Chi cũng bị liên lụy.
“Giấy kết hôn là các người cấp thì các người phải chịu trách nhiệm! Các người có thể cấp cho hắn, tại sao lại không cho tôi đăng ký?”
Diệp Mãn Chi lúc này mới nhớ đến người đàn ông còn lại trong vụ đăng ký — quay đầu tìm người thì thấy Triệu Chấn Hoa vẫn thản nhiên cúi đầu điền biểu mẫu như không có chuyện gì xảy ra!
Cô vừa định lên tiếng gọi thì cửa phòng làm việc đột ngột bị người đạp mở.
Triệu Quốc Đống dắt theo cô vợ mới cưới đến nơi.
“Tan ca về không thấy ai, tôi đoán ngay là cô đến đây rồi!” Triệu Quốc Đống nhặt giấy kết hôn dưới đất lên thấp giọng khuyên:
“Nhị Nhi, chúng ta không phải đã nói rồi sao, có chuyện gì thì về nhà đóng cửa lại mà bàn! Sao cô không nghe lời! Về nhà với tôi đi!”
“Bàn cái gì?” Quách Nhị Nhi tát thẳng một cái vào mặt gã đàn ông, hét:
“Cuối cùng cũng bàn được lên giường của em dâu mình rồi chứ gì!”
Mọi người: “……”
Ây da da!
Chủ nhiệm Mục định bước ra hòa giải đành câm lặng.
Trương Cần Giản đang định can ngăn cũng cứng đờ.
Diệp Mãn Chi vừa làm cán bộ ba ngày giờ lại bị màn kịch này cuốn hút hoàn toàn, quên luôn thân phận “cán bộ dự bị” của mình, chỉ muốn mọc thêm hai con mắt nữa để xem cho đã!
“Tiểu Diệp! Tiểu Diệp!”
Khi đang rướn cổ hóng chuyện, Diệp Mãn Chi bị Lưu Kim Bảo, người vừa lén lút bước vào cửa kéo tay áo lại.
“Gì vậy? Có chuyện thì đợi lát nữa hãy nói!”
“Không đợi được nữa rồi!” Lưu Kim Bảo dùng đầu ngón tay kẹp lấy tấm chứng minh nhân dân, giọng nói run lên, “Lão Tôn ở đồn công an đã giúp tra rồi, cái người Triệu Chấn Hoa vừa nãy đến làm đăng ký kết hôn ấy, trong hồ sơ lưu trữ hiện tại ghi là… đã chết! Đầu năm đã xóa hộ khẩu rồi!”