Là người đang được tranh giành, bản thân Diệp Mãn Chi hoàn toàn không hề hay biết.
Hai ngày sau, cô như ý nguyện nhận được thông báo từ Chủ nhiệm Mục có thể đến Ủy ban khu phố nhận việc!
Không khí lúc tám giờ sáng chưa bao giờ trong lành đến thế.
Diệp Mãn Chi một tay kẹp sổ ghi chép, một tay xách lọ mực, cốc trà và hộp cơm lớn đầy khí thế bước vào cổng cơ quan mới.
Cả người cô tràn đầy sức sống, còn tươi tắn hơn cả hàng hoa hướng dương đang nở rộ trước nhà!
Sau khi hoàn tất thủ tục cho từng người, Chủ nhiệm Mục tổ chức một buổi họp nhỏ chào mừng bốn đồng chí mới đến thử việc.
Đại diện cho Ủy ban Nhân dân quận Chính Dương và Ủy ban khu phố Quang Minh, bà nhiệt liệt chào đón các đồng chí mới gia nhập hàng ngũ.
Sau đó bà giới thiệu tình hình của khu phố Quang Minh.
Diện tích quản lý là 2,5 km², trùng khớp hoàn toàn với phạm vi quản lý của đồn công an bên cạnh—họ quản lý đến đâu, khu phố cũng quản lý đến đó!
Dân số khu vực là 18.000 người, một lần nữa nhấn mạnh, số dân cũng hoàn toàn giống với bên đồn công an!
Diệp Mãn Chi cảm thấy hai lần nhấn mạnh này vô cùng hiệu quả—hình tượng cơ quan mới trong lòng cô lập tức được nâng cao!
Chủ nhiệm Mục mỉm cười nói:
“Rất nhiều người dân thường nhầm lẫn giữa Ủy ban khu phố và ủy ban cư dân nhưng thực chất hai bên là hoàn toàn khác nhau. Ủy ban cư dân là tổ chức tự quản của quần chúng, phần lớn là cư dân nhiệt tình được hàng xóm bầu chọn.”
“Còn khu phố của chúng ta là cơ quan đại diện của chính quyền cấp cơ sở, không chỉ tuyên truyền đường lối chính sách của Đảng, pháp luật hành chính mà còn phải hướng dẫn công việc của ủy ban cư dân, nâng cao nhận thức xã hội chủ nghĩa cho người dân! Nói thẳng ra, chúng ta là cán bộ nhà nước cấp cơ sở!”
“……”
“……”
“Được rồi, tôi không nói nhiều nữa. Xung phong đi trước, nghỉ ngơi sau, đó là truyền thống của tập thể chúng ta! Đã là cán bộ nhà nước tương lai thì phải tuân thủ ‘ba kỷ luật, tám lưu ý’ của Đảng và Chính phủ. Nhanh chóng thích nghi với công việc khu phố, sớm trở thành người phục vụ cho 18.000 cư dân, góp một viên gạch, một viên ngói cho sự nghiệp vĩ đại của chủ nghĩa cộng sản!”
Bài phát biểu của Chủ nhiệm Mục rất cổ vũ tinh thần, kết hợp với bức thư pháp “Phục vụ nhân dân” treo phía sau bà ấy khiến tâm trạng Diệp Mãn Chi cũng sôi sục theo.
Hôm qua cô còn là một thanh niên thất nghiệp, hôm nay đã trở thành cán bộ nhà nước tương lai rồi!
Lúc này Phó Chủ nhiệm Trương Cần Giản ho nhẹ thu hút sự chú ý của mọi người.
“Chủ nhiệm Mục đã nói rất toàn diện rồi, tôi chỉ bổ sung một điểm. Là cán bộ khu phố, mọi người phải chú ý cách ăn mặc! Chúng ta đề xướng sự giản dị và đoan trang. Một số đồng chí vẫn cần phải cải thiện ở điểm này…”
Diệp Mãn Chi cúi đầu nhìn bộ đầm vải caro xanh trắng mình đang mặc, tay áo viền ren, vừa đẹp vừa giản dị.
“Đồng chí nào đó” chắc không phải chỉ cô.
Ba đồng chí còn lại rõ ràng cũng nghĩ như vậy, ai nấy đều ngơ ngác vô tội nhìn Phó Chủ nhiệm Trương.
Anh Trương đánh giá hơi cao nhận thức chính trị của đồng nghiệp mới, đành phải nói thẳng:
“Khu phố chúng ta là cơ quan gần dân. Hôm nay bạn kẻ lông mày, mai bạn đi uốn tóc thì nhân dân sẽ nghĩ gì về cán bộ của chúng ta?”
Nói đến đây, Diệp Mãn Chi cuối cùng cũng nhận ra Phó Chủ nhiệm đang chỉ đích danh cô.
Dù cô không kẻ lông mày nhưng đúng là… có đi uốn tóc!
Cô hơi chột dạ, đang định giải thích thì Lưu Kim Bảo bên cạnh đã giành lời trước.
“Phó Chủ nhiệm Trương, tóc xoăn của tôi là xoăn tự nhiên đấy nhé, tôi không có đi uốn tóc đâu!”
Diệp Mãn Chi kinh ngạc nhìn chàng trai mặt búng ra sữa kia, vô cùng khâm phục tinh thần dũng cảm nói dối không chớp mắt của anh ta.
Lưu Kim Bảo cũng coi như là người quen với cô. Hồi cô còn làm thêm nghề may, anh ta là khách nam duy nhất—cũng là người đàn ông chạy theo thời trang, thích làm đẹp nhất mà cô từng gặp.
Hồi đó tóc anh ta thẳng thướt như suối đấy!
Phó Chủ nhiệm Trương cả đời chưa gặp mấy người đi uốn tóc, nhìn tóc xoăn của Lưu Kim Bảo một lúc không nhận ra thật giả, đành chuyển mục tiêu sang Trang Đình kẻ lông mày và Diệp Mãn Chi uốn tóc.
“Tiểu Diệp, chuyện tóc tai của cô là sao đây?”
Diệp Mãn Chi không dám nói dối, thành thật trả lời:
“Vài hôm trước tôi đi xem mắt, muốn mình xinh đẹp hơn một chút nên bị chị gái kéo đi uốn tóc. Nếu biết sớm là được vào làm ở khu phố, tôi nhất định không uốn rồi!”
Nghe vậy, hai vị vừa nãy còn hô “cán bộ nhà nước”, “chủ nghĩa cộng sản” liền đồng thanh hỏi:
“Thế có ưng nhau không?”
“……” Diệp Mãn Chi nói, “Không ạ.”
Hình tượng ủy ban khu phố trong lòng cô vừa mới được nâng lên ngang hàng với đồn công an giờ lại rớt về cùng đẳng cấp với ủy ban cư dân.
Chủ nhiệm Mục an ủi:
“Xem mắt không phải lần nào cũng thành, cháu còn trẻ, không vội!”
Ngay sau đó bà ấy cố tình phớt lờ yêu cầu về cách ăn mặc của Phó chủ nhiệm Trương rồi bắt đầu phân công công việc cho mấy người.
Dựa theo nguyên tắc người cũ kèm người mới, bốn cán bộ cũ hiện có mỗi người sẽ dẫn dắt một cán bộ mới.
Vì công việc này thường xuyên tiếp xúc trực tiếp với quần chúng, như đăng ký kết hôn, đổi sổ lương thực, mỗi ngày đều cần viết rất nhiều nên Chủ nhiệm Mục lấy hồ sơ lý lịch của bốn người mới ra đưa cho Phụng Triều Dương đang ngồi thản nhiên đọc báo.
“Chị Phụng, đây là tìm trợ thủ cho chị, chị tự chọn một người đi.”
Phụng Triều Dương vẫn giơ tờ báo hai tay, nghiêng đầu liếc qua bốn tờ lý lịch một cái rồi nhanh chóng rời mắt.
“Chị là chủ nhiệm, chị quyết định đi.”
Dù không bình luận gì về nét chữ của bốn người nhưng thái độ dửng dưng của bà ấy đã nói lên tất cả.
Chủ nhiệm Mục vội xoa dịu: “Chị Phụng là quán quân cuộc thi thư pháp của quận ta, yêu cầu cao cũng là chuyện thường. Theo tôi thấy thì trừ chữ của Lưu Kim Bảo ra, mấy người còn lại viết đều rất gọn gàng.”
Lưu Kim Bảo không hề xấu hổ vì chữ xấu của mình, còn lanh lẹ nịnh bợ: “Thảo nào mà người dân cứ xếp hàng chờ dì Phụng viết giấy giới thiệu, thì ra dì là cao thủ thư pháp! Sau này chúng tôi phải học hỏi dì nhiều hơn!”
Từ sau tờ báo vang lên hai tiếng “hừ hừ” nhạt nhẽo của Phụng Triều Dương, “Làm công tác dân chính giờ chỉ còn mình tôi, không tìm tôi thì tìm ai?”
Lời nịnh nọt không trúng chỗ, Lưu Kim Bảo sờ mái tóc xoăn “tự nhiên” của mình, không dám nói thêm nữa.
Ai có mắt đều nhìn ra dì Phụng không dễ gần nên khi Chủ nhiệm Mục hỏi ai biết vẽ tranh, mọi người đều im lặng.
Không khí trong văn phòng trở nên gượng gạo, có người đẩy cửa vào đóng dấu thấy tình hình như vậy thì lại lặng lẽ đi ra.
Ánh mắt Chủ nhiệm Mục lần lượt lướt qua từng người, khi bà nhìn đến lần thứ hai, Diệp Mãn Chi chủ động giơ tay.
“Chủ nhiệm, tôi chỉ biết vẽ mấy mẫu để may quần áo thôi, trình độ vậy có được không ạ?”
“Cháu vẽ thử vài nét cho mọi người xem đi.”
Diệp Mãn Chi dùng bút chì vẽ một nhành hoa mai ở mép tờ báo, thấy hơi qua loa bèn nhanh chóng phác thêm một bông mẫu đơn bên cạnh.
“Chủ nhiệm thấy thế nào ạ?”
“Tôi thấy rất được,” Chủ nhiệm Mục quay đầu gọi, “Chị Phụng, chị lại xem một chút đi?”
Phụng Triều Dương liếc một cái nhẹ tênh, hừ một tiếng trong mũi, “Ngoài cô ấy ra còn ai khác? Thôi thì tạm dùng đi.”
“Thế nhé Tiểu Diệp, sau này cháu sẽ theo dì Phụng làm việc. Trình độ thư họa của dì Phụng có thể xếp hạng trong toàn thành phố đấy, cháu phải học hỏi chị ấy nhiều vào!” Mục Lan vội chốt lại như trút được gánh nặng, “Công việc dân chính và tuyên truyền giao cho hai người nhé!”
Diệp Mãn Chi gật đầu liên tục, cô khá hài lòng với phần việc được giao.
Công việc của dì Phụng vừa là nội vụ vừa là ngoại vụ, ngoài viết giấy giới thiệu, đăng ký hôn nhân cho dân, thỉnh thoảng còn phải mang phấn viết, sơn, ra bảng thông báo hay tường rào để vẽ vẽ viết viết.
Vừa không phải ngồi lì trong văn phòng lại tránh được việc phải ra ngoài cả ngày, tính linh hoạt rất cao.
Còn về phần dì Phụng mà ai cũng ngán ngẩm thì… hừm…
Diệp Mãn Chi lớn thế này rồi chưa từng gặp người phụ nữ trung niên nào mà cô không xử lý được!
Cô cảm thấy không có gì to tát cả!
Lúc này cô vẫn chưa nhận ra rằng đồng chí Phụng Triều Dương không phải là phụ nữ trung niên bình thường cũng chẳng phải kiểu “khó tính” là có thể dễ dàng khái quát.
Tất nhiên những chuyện đó đều là về sau rồi.