Chủ nhiệm Mục chỉ âm thầm suy đoán trong lòng, còn ở đầu bên kia khu phố Quang Minh trong nhà ăn của nhà máy 656 đã có người trực tiếp hỏi thẳng Ngô Tranh Vinh.

“Cô gái hôm qua đi xem biểu diễn cùng cháu thế nào?”

“Rất tốt. Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, tình hình bên cháu bây giờ vừa đúng đợt phải bàn giao sản phẩm lại còn chuẩn bị dâng lễ mừng Quốc khánh, thời gian gấp rút nhiệm vụ nặng nề, tạm thời chưa có thời gian nghĩ đến chuyện riêng tư. Cô út à, ăn trưa xong thì về đơn vị làm việc đi ạ.”

“Làm gì có ai không bận chứ? Làm cách mạng cũng đâu thể cản chuyện lập gia đình!”

Cô út nhà họ Ngô đã đặc biệt xin nghỉ phép hai tiếng ở trường chỉ để thăm dò tình hình buổi xem mắt của cháu trai.

Người cháu này xưa nay cứng đầu lại có chủ kiến, nếu bà không mạnh tay thì buổi gặp mặt hôm qua e là lại trôi vào dĩ vãng.

Cô út nhìn đối diện, ánh nắng hè gay gắt phủ lên gò má nghiêng nghiêng của Ngô Tranh Vinh khiến người ta khó nhìn rõ biểu cảm. Bà dừng ánh mắt vài giây, thần sắc trở nên vi diệu rồi nghiêm giọng hỏi:
“Cháu lại bị cái tật cũ tái phát à?”

“Không có đâu ạ.”

Ngô Tranh Vinh trả lời thản nhiên nhưng cô út thì không tin.

Cháu trai bà cực kỳ thông minh, mới mười lăm tuổi đã đứng nhất kỳ thi toàn tỉnh, thi đỗ vào Liên đại Tây Nam — trường do Bắc Đại, Thanh Hoa và Nam Khai hợp nhất.

Ai ai cũng phải khen một câu “thiếu niên anh tài”.

Nhưng người trong nhà hiểu người nhà. Đừng nhìn anh bên ngoài lễ độ khiêm tốn, văn nhã ôn hòa, thực ra bên trong lại ngạo mạn vì tài, nhìn ai cũng không vừa mắt, bình đẳng trong sự khinh thường người khác.

Tuy đã biết thu liễm nhiều hơn sau khi trưởng thành nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô út hoàn toàn có lý do để nghi ngờ cái tật “coi người khác là ngốc” của cháu bà lại tái phát.

Nếu không thì sao mỗi lần giới thiệu đối tượng cũng đều bị gạt bay như tàu lá?

“Chú Ngô ơi!”

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, cô út ngẩng đầu nhìn, thấy hai cậu thanh niên trông giống học sinh đang bưng hộp cơm đi ngang qua bàn họ.

Ngô Tranh Vinh mỉm cười đáp lại: “Hôm nay không có tiết học à?”

“Lớp dự bị học buổi chiều, bọn cháu ăn trưa ở nhà máy rồi mới qua trường.” Chu Mục đáp lại thân thiết rồi cười hỏi:
“Chú Ngô, nghe nói chú đang dạy lớp lý thuyết cho thực tập sinh của nhà máy ô tô Stalin, bọn cháu có thể đến dự thính không ạ?”

Chu Mục và Lưu Quốc Khánh chuẩn bị sang Liên Xô du học chuyên ngành kỹ thuật. Để tránh không theo kịp tiến độ giảng dạy ở nước ngoài, bố mẹ họ đã chạy chọt xin cho hai người đặc cách được tham gia lớp bổ túc cùng nhóm thanh niên công nhân chuẩn bị sang Liên Xô trong nhà máy — coi như được “bồi bổ riêng” trước.

Ngô Tranh Vinh thỉnh thoảng được mời đến dạy lớp này các môn lý thuyết. Cách giảng của anh sâu sắc mà dễ hiểu lại hay dẫn chứng thực tế nên rất được yêu thích.

Tuy nhiên vì anh là đại diện quân đội đóng tại nhà máy, bài giảng có thể liên quan đến nội dung mật nên lớp học chỉ mở riêng cho nhóm thanh niên công nhân sắp đi Liên Xô của nhà máy.

Cho dù cha cậu ta là phó xưởng trưởng cũng không thể cưỡng ép cho cậu ta vào lớp học của đại diện quân đội.

Mà các tiết lý thuyết và thực hành được tiến hành song song, mấy buổi thực hành gần đây Chu Mục ở trong phân xưởng nghe giảng mà cứ như nghe thiên thư.

Không còn cách nào khác, cậu ta mới đánh bạo đến thăm dò khẩu khí của chú Ngô.

Ngô Tranh Vinh rất dễ nói chuyện, đối với hành động có phần mạo muội của cậu ta cũng khá bao dung, mỉm cười đáp:
“Tôi giảng bài là do ủy ban du học của xưởng ủy thác, chỉ cần lúc vào lớp có thẻ nghe giảng, ai cũng có thể đến dự thính.”

“Vậy bọn cháu chỉ cần đến ủy ban du học xin thẻ nghe giảng là có thể đến nghe bài của chú rồi đúng không ạ?”

“Ừ.”

“Thế thì tốt quá rồi!”

Chu Mục và Lưu Quốc Khánh mừng rỡ ra mặt, liên tục cảm ơn Ngô Tranh Vinh.

Hai người vui mừng quá mức nên vẫn chưa nhận ra rằng nếu không có đại diện quân đội đích thân xác nhận, ủy ban du học sẽ không dễ gì phát thẻ nghe giảng.

Chu Mục còn muốn hỏi thêm vài vấn đề, vừa định lên tiếng hỏi xem có thể ngồi chung bàn không thì Ngô Tranh Vinh đã tiện tay chỉ sang phía khác, lời nói mang chút quan tâm:
“Bên kia còn một bàn trống, hai cậu tranh thủ thời gian đừng để lỡ buổi học lớp dự bị chiều nay.”

“À…” Chu Mục tay đang đặt khay cơm giữa chừng, dùng một tiếng ho nhẹ che giấu sự bối rối, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên:
“Vậy… vậy cháu qua bên đó trước ạ. Chú Ngô cứ dùng bữa nhé…”

Ngô Tranh Vinh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Anh vẻ mặt điềm nhiên, lời nói không thể bắt bẻ nhưng cô út đã nuôi anh suốt mười mấy năm nên nhìn ra được đây là biểu hiện anh đang cố nén sự mất kiên nhẫn.

Cậu thanh niên đó có thể vào được lớp dự bị du học, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ ngốc, sao Tranh Vinh lại có thái độ như thế?

Ngô Tranh Vinh cầm đũa lên, giả vờ như không thấy nghi hoặc trong ánh mắt của cô út.

Sáng nay anh đã nhờ người tìm hiểu tình hình hai nhà Diệp – Chu.

Ấn tượng về Chu Mục trong lòng anh đã từ “con trai thông minh của đồng nghiệp” chuyển thành “kẻ thông minh mà hồ đồ”.

Chu Chấn Nghiệp hay toan tính, không hài lòng với cuộc hôn ước từ nhỏ của con trai cũng là điều hợp lý.

Nếu ông ta là người tiểu nhân lộ mặt, dứt khoát đến nhà người ta hủy hôn một cách đường hoàng, Ngô Tranh Vinh còn có thể đánh giá cao một chút.

Nhưng gia đình này vừa muốn lợi ích lại vừa muốn danh tiếng, tâm địa hiểm ác mà bề ngoài lại đạo mạo, nhìn kiểu gì cũng là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Cô út không rảnh để quan tâm đến con cháu nhà người khác, chỉ nhỏ giọng nhắc anh phải hòa đồng với đồng nghiệp, đừng lúc nào cũng như con công trống kiêu căng ngạo mạn rồi lại thở dài nói:
“Con như thế này cũng chẳng trách cha của Tiểu Diệp cảm thấy hai đứa không hợp. Người ta sáng sớm nay đã từ chối hôn sự rồi đấy…”

Ngô Tranh Vinh vừa nghe cô lải nhải vừa ăn cơm một cách nhanh gọn.

Việc nhà họ Diệp từ chối anh đã đoán được từ trước.

Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý: cha mẹ Diệp mãn Chi chưa chắc đã muốn gả con gái đi xa.

Dù cho họ đồng ý, bản thân Diệp Mãn Chi cũng chưa chắc đã bằng lòng.

Cô gái đó hình như có phần sợ anh, lại từng mất mặt trước mặt anh.

Tối qua khi chia tay trông cô như được đại xá, cả vai cũng buông lỏng xuống.

Cô út có chút tiếc nuối nói:
“Gia đình bình thường mà vẫn để con gái học đến cấp ba là điều hiếm thấy, ít nhất chứng tỏ cha mẹ Diệp gia là người rất cởi mở. Cô gái Tiểu Diệp học vấn cao, thành phần gia đình tốt, người lại đoan trang ngoan ngoãn, chắc chắn bên ông nội con cũng sẽ hài lòng.”

Trong lòng bà thầm hối hận, sớm biết vậy lúc trước không nên để ông già can thiệp vào chuyện hôn sự của cháu trai.

Cha bà chọn người chỉ có một tiêu chuẩn – hiền thục và biết nghe lời.

Dâu vào nhà họ Ngô, từ mẹ bà đến mấy chị dâu không ai không thuộc kiểu này.

Với tính cách của Ngô Tranh Vinh, chín phần là sẽ không muốn sống với người vợ như vậy.

Thấy cháu trai sắc mặt dần nhạt đi, bà vội vã bổ sung:
“Dù việc nhờ tổ chức giới thiệu đối tượng là đề xuất của ông nội con nhưng người do lãnh đạo xưởng chọn, ông ấy không hề nhúng tay. Con đừng vì thành kiến trước đây mà bỏ lỡ cô gái tốt nhé.”

Ngô Tranh Vinh nhớ lại dáng vẻ Diệp Mãn Chi bênh vực người khác rực rỡ và đầy sinh khí, thực sự không hợp với tiêu chuẩn chọn dâu của ông nội.

Nhưng cái dáng vẻ mũi chảy máu, xấu hổ đến mức muốn độn thổ của cô tối qua cũng đặc biệt sống động.

Cô út thấy cháu không giống như người sẽ nghe lời khuyên, do dự một lát rồi lôi từ trong túi ra hai tấm ảnh mới, cười đẩy đến trước mặt anh.

“Đã không có ý với chuyện cũ thì ta bỏ qua đi, hướng về phía trước. Đây là hai người do Chủ tịch Diêu bên hội phụ nữ giới thiệu, cô đã hỏi kỹ rồi, đều là những cô gái rất xuất sắc. Tối nay con gặp cô Lưu này trước nhé!”

Ngô Tranh Vinh: “…”

Anh cúi mắt nhìn hai tấm ảnh mới trước mặt, thật không ngờ chuyện xem mắt lại dồn dập như đi chợ.

Không khỏi nhíu mày.

“Cô Lưu là y tá ở bệnh viện xưởng, 23 tuổi, hai năm liền được tuyên dương là cá nhân tiên tiến, cũng yêu thích công việc cách mạng giống con, chắc chắn hai đứa sẽ có nhiều tiếng nói chung. Sau giờ tan ca hai đứa gặp nhau ở câu lạc bộ công nhân gần đây, nếu nói chuyện hợp…”

Ngô Tranh Vinh im lặng nghe một lúc, cuối cùng không nhịn được nữa cắt ngang lời cô út đang thao thao bất tuyệt.

“Cô út, con đã suy nghĩ kỹ rồi, thật ra lời cô nói cũng có lý. Đồng chí Tiểu Diệp hôm qua thực sự rất ưu tú, điều kiện nhà họ Diệp tuy không phải tốt nhất nhưng lại phù hợp.”

Anh đẩy ảnh lại, bình tĩnh giữ người:
“Cô Lưu này con tạm thời không gặp, cô cho con thêm chút thời gian, con sẽ cố gắng thuyết phục đồng chí Tiểu Diệp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play