Người nhà họ Diệp có ý kiến khen chê khác nhau về công việc này nhưng bản thân Diệp Mãn Chi thì vẫn rất trân trọng cơ hội.
Sáng hôm sau cô liền mang theo thư giới thiệu ra khỏi nhà.
Ủy ban khu phố cách nhà không xa, nằm trong một sân nhỏ sát mặt đường, ẩn mình giữa một khu nhà tạm lụp xụp kéo dài đến tận cuối tầm mắt.
Hàng cây ngân hạnh ven đường tỏa bóng râm che mát, ánh nắng xuyên qua tán lá rơi lốm đốm lên bảng hiệu trước cổng:
"Ủy ban Khu phố Quang Minh, Quận Chính Dương, Thành phố Tân Giang."
Diệp Mãn Chi không phải lần đầu đến đây. Hồi bị anh rể thứ hai là Từ Đại Quân tố giác việc cô mở tiệm may lậu, cô từng chạy tới lui nơi này không ít lần.
Giờ đây cô đi thẳng vào căn nhà gạch đỏ đối diện với cổng chính.
Trước cửa văn phòng đang có mấy cư dân xếp hàng xin giấy giới thiệu.
Bàn làm việc của chủ nhiệm ủy ban khu phố nằm tận trong cùng. Vừa đẩy cửa bước vào, cô đã bị đôi mắt tinh tường của chủ nhiệm Mục nhận ra.
“Tiểu Diệp đến rồi à? Cũng là vì chuyện ly hôn của anh ba cháu đấy à? Tốt nhất vẫn nên để người trong cuộc đến một chuyến, cứ tránh né hòa giải mãi cũng chẳng phải cách!”
Diệp Mãn Chi xấu hổ, liền qua loa nói vài lời giúp anh ba giải thích sau đó trình bày mục đích đến đây rồi đưa thư giới thiệu của đoàn trưởng Ngô.
Mục Lan mở thư ra xem. Chỉ vài dòng ngắn ngủi nhưng bà ấy vẫn đọc đi đọc lại đến hai, ba lần, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Diệp Mãn Chi qua gọng kính.
Không biết qua bao lâu bà ấy mới cười nói:
“Đoàn trưởng Ngô đã sẵn lòng giới thiệu nhân tài thì chúng tôi đương nhiên cầu còn không được. Tiểu Diệp, tình hình của cháu tôi cũng nắm sơ qua rồi, với một nữ thanh niên trình độ học vấn cao như cháu, bên khu phố chúng tôi rất hoan nghênh!”
Giọng bà ấy mạnh mẽ, nói năng lại có phần gần gũi thẳng thắn.
Diệp Mãn Chi vội vàng cảm ơn, nhớ đến mấy câu đối phó lãnh đạo mà cha và anh ba cô đã huấn luyện cấp tốc tối qua liền khiêm tốn nói:
“Chủ nhiệm Mục, cháu lần đầu đi làm, còn nhiều điều thiếu sót, sau này còn phải nhờ cô chỉ dạy nhiều ạ.”
Chủ nhiệm Mục có vẻ rất hài lòng với cách nói chuyện của cô. Sau khi xem bằng tốt nghiệp và hồ sơ liên quan cô mang theo, bà ấy cười nói:
“Tiểu Diệp, thư giới thiệu chúng tôi xin nhận. Phía khu phố sẽ tiến hành xác minh trước, cố gắng phản hồi sớm cho cháu.”
Xác minh học lực và thành phần gia đình là việc phải làm, Diệp Mãn Chi đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Thái độ của lãnh đạo bên khu phố so với các đơn vị khác đã thân thiện hơn nhiều, chắc chắn là nhờ thể diện của đoàn trưởng Ngô.
Dù đoàn trưởng Ngô từng mượn cớ “chức vụ tạm thời” để từ chối cô, lại còn giễu cợt dáng vẻ chảy máu cam của cô nhưng dù gì người ta cũng đã giúp cô giới thiệu công việc, cô vẫn biết ơn trong lòng.
Diệp Mãn Chi gạch tên Ngô Tranh Vinh khỏi “sổ thù vặt” của mình, chào tạm biệt chủ nhiệm Mục, lòng phơi phới vui vẻ trở về nhà chờ tin.
Trong khi đó, Mục Lan ở văn phòng vẫn cầm lá thư giới thiệu than thở với phó chủ nhiệm bên cạnh:
“Cậu nói xem chuyện này là sao chứ!”
Trương Cần Giản tay cầm tách trà, tay kia cầm tờ báo, vừa nghe vừa hờ hững phụ họa: “Người ta giúp giới thiệu nhân tài thì chắc chắn là chuyện tốt rồi.”
“Chỉ một mình Tiểu Diệp thì chúng ta giữ lại luôn cũng được. Tốt nghiệp cấp ba, lại xinh xắn, cho ngồi trong văn phòng cũng coi như có chút 'mỹ quan'!” Mục Lan kéo ngăn kéo ra, lại lấy thêm bốn mảnh giấy giới thiệu tương tự, “Nhưng thế này chẳng phải là ổ quan hệ rồi còn gì!”
Trương Cần Giản cuối cùng cũng chịu đặt tờ báo xuống, còn móc ra hai phong thư nữa: “Tôi bên này cũng có hai người. Phải tranh thủ bàn bạc phân bổ chỉ tiêu đi thôi.”
Mỗi ủy ban khu phố đều có định biên nhân sự, dựa vào số dân trong khu vực để sắp xếp 5–7 cán bộ.
Chủ nhiệm và phó chủ nhiệm là cán bộ chính thức do quận trực tiếp bổ nhiệm.
Những người còn lại là cán bộ bổ sung có thể do khu phố tự tuyển chọn.
Khu phố Quang Minh được phân bổ 6 người, dạo trước do hợp tác công–tư, một nhân viên văn phòng được điều sang nhà hàng hợp doanh làm quản lý bên công, một người khác thì lo chạy chọt để điều sang công đoàn của nhà máy 856.
Thế là hiện tại vừa hay trống hai chỉ tiêu nhân sự.
Ai ngờ thông báo tuyển dụng còn chưa kịp dán lên, mấy tờ giới thiệu đã ùn ùn đổ về.
Trương Cần Giản đề xuất: “Việc này không thể để chậm trễ, càng kéo dài càng có nhiều người tới xin xỏ. Tạm thời có 7 ứng viên, trong đó chỉ 4 người đạt yêu cầu trình độ từ trung học trở lên. Trước đây chúng ta cũng chẳng quá xét nét bằng cấp, lần này cứ lấy trình độ làm ranh giới luôn, như vậy chẳng ai có thể bắt bẻ được.”
Như vậy, 4 chọn 2 — ai sẽ bị loại?
Mục Lan rút ra bốn lá thư giới thiệu của nhóm đủ tiêu chuẩn trải từng cái lên bàn.
Tên của những lãnh đạo ký tên có cả từ quận lẫn từ các đơn vị lân cận.
Công việc ở khu phố là cầu nối lên xuống, cần được nhiều bên ủng hộ, Mục Lan từ trước đến nay vẫn giữ nguyên tắc: đoàn kết mọi lực lượng có thể đoàn kết.
Chuyện bổ sung nhân sự mà đắc tội với người ta thì đúng là không đáng.
Bà ấy trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói:
“Làm công tác khu phố, tính cách và năng lực còn quan trọng hơn bằng cấp. Nếu lại tuyển một người như Phụng Triều Dương nữa thì người đau đầu vẫn là chúng ta. Dù sao thì người mới cũng phải qua thử việc, tôi thấy có thể cho cả bốn người cùng thử việc hai tháng. Nói rõ lợi hại từ đầu, đến lúc đó chọn ra hai người thể hiện tốt nhất để giữ lại, ai đồng ý thì cứ đến nhận việc.”
Trương Cần Giản định phản đối vì thấy cách làm này có phần không ổn, dễ đắc tội cả loạt. Nhưng vừa nghĩ đến cái tính trời ơi đất hỡi của Phụng Triều Dương, anh ta lại nuốt lời vào bụng.
Cách làm này tuy hơi “khó ngửi” nhưng ít nhất có thể giải thích được với những mối quan hệ thân tình đã nhờ vả anh ta.
Biết đâu lại có người không muốn thử việc, thế là đỡ rắc rối hơn nhiều.
“Vậy thì làm theo ý chị đi!”
Anh ta gom hết mấy phong thư lại một chỗ. Khi lật đến thư của Diệp Mãn Chi, anh ta ngạc nhiên hỏi:
“Ngô Tranh Vinh cũng gửi giới thiệu tới sao?”
Phần lớn cư dân ở khu Quang Minh đều là công nhân và người nhà của Nhà máy 656 nên mối liên hệ giữa hai đơn vị này khá mật thiết.
Ngô Tranh Vinh là một lãnh đạo trẻ biết chừng mực, cũng không phải kiểu người thích xen vào việc người khác. Nay lại chủ động nhúng tay vào chuyện tuyển người của ủy ban khu phố đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Lần trước đi họp ở quận tôi còn đùa với cậu ta rằng công đoàn nhà máy 856 của họ cướp mất tiểu Lưu bên tôi. Khi ấy đoàn trưởng Ngô nói sẽ tìm cơ hội đền lại một nhân tài. Tôi cứ tưởng cậu ta nói chơi, ai ngờ lại thực sự giới thiệu tới một người tốt nghiệp cấp ba!”
Trong lòng Mục Lan có vài suy đoán về mối quan hệ giữa hai người nhưng nghĩ đến khoảng cách tuổi tác giữa họ thì lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Nhà máy 656 là một xí nghiệp lớn, nội bộ như một xã hội thu nhỏ, mọi nhà đều có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhau.
Biết đâu hai người có họ hàng gì đó cũng nên.