Buổi biểu diễn kết thúc lúc tám giờ tối, khi Diệp Mãn Chi về đến nhà thì đã hơn chín giờ.

Cánh cửa lớn vừa hé ra một khe nhỏ, người anh thứ tư đang dọn giường trong phòng khách liền hô to: “Em út về rồi!”

Những người khác cũng vội vàng từ trong phòng chạy ra, Thường Nguyệt Nga nhìn vẻ mặt con gái, dò hỏi: “Vừa rồi con tự về à, hay là về cùng Đoàn trưởng Ngô?”

“Đoàn trưởng Ngô đưa con về ạ.”

Tâm trạng đang lơ lửng của Thường Nguyệt Nga vừa hạ xuống được một nửa thì chị dâu thứ tư đã háo hức hỏi: “Đoàn trưởng Ngô là người thế nào? Dễ tiếp xúc không?”

Đại diện quân đội đóng tại nhà máy không thua gì phó xưởng trưởng, nếu có thể hợp ý với anh thì Thẩm Lượng Muội sẵn lòng nuôi em chồng ở nhà mẹ đẻ cả đời!

Diệp Mãn Chi uể oải nói: “Cũng được, nghe nói con đang tìm việc, Đoàn trưởng Ngô bảo có thể giới thiệu con vào làm ở ủy ban khu phố, còn viết cho con một bức thư giới thiệu nữa.”

Cả nhà: “……”

Không phải đi xem mặt à? Sao lại thành ra giới thiệu việc làm rồi?

Xem xong bức thư giới thiệu mà con gái mang về, Diệp Thủ Tín là người đầu tiên hoàn hồn lại.

“Cha đã bảo rồi mà, con mắt nhìn người của cha chưa từng sai! Đừng nhìn Tiểu Ngô ít nói nhưng đối đãi với người rất chân thành, đúng là người nhiệt tình hiếm có!”

Chỉ sau một buổi xem mắt, Đoàn trưởng Ngô trong miệng ông đã trở thành Tiểu Ngô.

Lần này đến lượt Diệp Mãn Chi im lặng.

Người Đoàn trưởng Ngô mà cô gặp, thật sự là cùng một người với Tiểu Ngô trong lời cha cô sao?

Người ta vừa mới giới thiệu công việc cho cô, cô nói thế này hình như không hay lắm nhưng nếu như Ngô Tranh Vinh mà cũng được coi là người nhiệt tình thì chẳng phải lòng dạ của cô đã nóng đến độ bốc khói rồi sao!

Tối nay lúc xử lý vụ người đàn ông đội mũ phớt, anh gần như khoanh tay đứng nhìn cả quá trình, thái độ lạnh nhạt.

Lúc đối mặt với đối tượng xem mắt đang chảy máu cam như suối, nét mặt lại càng kỳ lạ, ánh mắt còn mang theo vẻ châm chọc.

Tuy anh không nói gì, thậm chí còn quan tâm đưa khăn tay cho cô lau máu mũi.

Nhưng mà!

Không nói còn hơn nói!

Thật sự khiến người ta muốn lăn đùng ra bất tỉnh luôn cho xong!

Lúc đó cô còn bảo là gần đây bị nóng trong, không biết anh có tin không nữa…

Trong lòng Diệp Mãn Chi rối như tơ vò, thầm than mỹ sắc hại người, ơn huệ từ người đẹp quả nhiên là khó mà tiêu hóa được.

Người nhà thì lại cảm thấy lần xem mắt này rất triển vọng, bắt đầu hỏi han chi tiết buổi gặp gỡ.

Cô lựa lời kể những điều có thể kể sau đó làm như lơ đãng hỏi: “Ba, Đoàn trưởng Ngô nói chức vụ hiện tại của anh ấy trong nhà máy chỉ là tạm thời, có thể không bao lâu nữa sẽ được điều trở lại Bắc Kinh. Ba có biết chuyện này không?”

Tối nay cô đã mất hết mặt mũi, cả thể diện lẫn danh dự đều không còn, chỉ mong từ nay không phải chạm mặt Ngô Tranh Vinh nữa.

Dựa theo sự hiểu biết của cô với cha mẹ mình, họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô đi lấy chồng xa.

Quả nhiên Diệp Thủ Tín dừng động tác, nhíu mày hỏi: “Đây là cậu ấy nói với con?”

“Vâng ạ.” Diệp Mãn Chi nhại lại đoạn đối thoại giữa cô và anh ta.

Diệp Thủ Tín liếc mắt trao đổi với vợ, giữa hai lông mày nhăn lại thành hình chữ xuyên, “Quân lệnh như núi, được điều về thủ đô còn đỡ, lỡ mà bị điều đến vùng khỉ ho cò gáy nào đó, liên lạc còn khó khăn.”

Chức vụ tạm thời có khi chỉ là cớ, sự thật có lẽ là người ta không để mắt đến con gái nhà mình.

Ông khoanh tay trầm ngâm hồi lâu rồi tiếc nuối lắc đầu: “Con gái nhà ta không lấy chồng xa! Mai cha sẽ trả lời bà mối, coi như bỏ qua vụ này.”

Thường Nguyệt Nga sợ con gái lần đầu xem mắt mà buồn lòng, vội an ủi: “May mà Đoàn trưởng Ngô có con mắt tinh đời, giới thiệu cho con một công việc tốt, coi như không uổng hai tấm vé xem biểu diễn.”

Đổi góc nhìn thì thấy Đoàn trưởng Ngô này làm việc cũng khá đàng hoàng.

Anh tư đang nghịch hộp dế, không biết điều mà buông lời chê bai: “Ủy ban khu phố thì có gì tốt chứ! Toàn là mấy cô, mấy bác, mấy bà già. Em gái còn trẻ như thế đến đó làm gì?”

“Những bà già mà con nói là ở ủy ban cư dân, ủy ban khu phố và ủy ban cư dân sao giống nhau được? Ủy ban khu phố là có biên chế hẳn hoi đó!”

Còn cụ thể khác nhau thế nào thì Diệp Thủ Tín cũng không nói rõ được.

Nhưng giờ tìm việc không dễ.

Con trai thứ hai nhà lão Lưu ở xưởng cũng vừa tốt nghiệp năm nay, vì không tìm được việc phù hợp nên hôm kia đã gia nhập đội tiên phong khai hoang tình nguyện ở thành phố lên Tùng Bắc xây dựng nông trang tập thể rồi.

Lai Nha vốn không phải là người hợp làm nông, thay vì đi khai hoang thì chi bằng đến ủy ban khu phố ở với mấy bà bác còn hơn.

So với cha mẹ và em trai còn ngây ngô chưa hiểu chuyện thì anh ba của cô – Diệp Mãn Đường – lại nhìn rõ hơn nhiều.

“Người đi làm thì do đơn vị quản, đi học thì do nhà trường quản, còn không đi làm cũng chẳng đi học thì sẽ do ủy ban khu phố quản lý. Hầu hết người nhà công nhân trong xưởng mình đều phải nghe theo sắp xếp của khu phố cả. Từ chuyện lớn như tuyển quân, tuyển lao động, đến chuyện nhỏ như cấp giấy kết hôn, viết giấy giới thiệu đều là trách nhiệm của khu phố. Chuyện buôn bán may vá của em út chẳng phải cũng bị bên khu phố yêu cầu dừng lại còn gì…”

Huyện quan không bằng quan tại chỗ, dù quy mô ủy ban khu phố không lớn bằng xưởng nhưng quyền lực thì không nhỏ chút nào, chuyện lớn chuyện nhỏ của cư dân trong khu phố đều có tiếng nói.

Anh tư vừa đút cho ve sầu một cọng giá đỗ vừa rảnh mắt ngẩng đầu nói:
“Mẹ của Lưu Trác làm tổ trưởng khu dân cư mà mỗi tháng chỉ được ba đồng tiền trợ cấp thôi đó! Em út, em làm ở ủy ban khu phố thì được trả bao nhiêu lương vậy?”

Ba đồng đúng là ít thật, còn chẳng bằng anh ta nuôi ve sầu bán mà kiếm được.

Từ trước tới nay anh ta cứ nghĩ cô em gái học hết cấp ba có thể vào đơn vị lớn, ngồi bàn giấy làm việc, không ngờ lại bị điều sang một chỗ nhỏ xíu như ủy ban khu phố, đếm người cũng chỉ được vài ba con mèo.

Còn Diệp Mãn Chi thì lúc này vẫn mãi lo lắng về chiếc khăn tay dính máu trong túi, chỉ mong mau chóng giặt sạch tiêu hủy chứng cứ, đem chuyện mất mặt tối nay chôn vùi mãi mãi trong bụng.

Cô rầu rĩ nói:
“Em cũng không biết lương được bao nhiêu, mai đến khu phố hỏi là biết ngay thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play