Khi tiễn mắt nhìn mấy người kia rời đi, Diệp Mãn Chi vừa quay lại ngồi thì liền bắt gặp ánh mắt khó đoán của Ngô Tranh Vinh – Đoàn trưởng Ngô.
Khoảng cách gần như vậy, những lời cô nói với chị Lưu sau đó chắc chắn đều bị anh nghe hết.
Cô không cho rằng mình nói gì sai nhưng để tránh bị người ta xem là kẻ nhiều chiêu trò chuyên gây chuyện, cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười giả lả cố tỏ ra mình làm việc nghĩa:
“Tôi chỉ là không chịu được cảnh người khác bị bắt nạt thôi, giúp chị ấy xả giận một chút cũng coi như tích đức làm việc tốt.”
Ngô Tranh Vinh thầm nghĩ: Vậy thì đúng là cô có một trái tim nghĩa hiệp thật rồi.
Anh khẽ gật đầu, đầy hứng thú hỏi: “Tôi thấy cô có vẻ rất rành về Luật Hôn nhân, trước đây từng nghiên cứu à?”
Thật ra Diệp Mãn Chi hoàn toàn chẳng nghiên cứu gì, nếu không phải vì vợ chồng anh ba cô gây ầm ĩ đòi ly hôn suốt mấy tháng trời, cô cũng chẳng có cơ hội tìm hiểu quy trình ly hôn làm gì.
Nhưng chuyện này vốn là việc nhà, không tiện kể với người ngoài.
Cô ấp úng đáp: “Trước kia trong giờ học chính trị có nói sơ qua…”
Dường như tin lời cô, Ngô Tranh Vinh khẽ gật đầu:
“Tốt đấy, cô giải thích rõ ràng dễ hiểu, người phụ nữ kia sẵn lòng nghe theo ý cô, không làm chậm trễ buổi biểu diễn trên sân khấu chứng tỏ cách cô hòa giải có hiệu quả. Làm việc không thua gì cán bộ ở khu phố hay quận đâu.”
Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, Đoàn trưởng Ngô không hổ là người làm lãnh đạo, đến việc lo chuyện bao đồng cũng có thể nâng lên một tầm cao trong sáng thanh tao như vậy!
Nếu không phải vì hoàn cảnh và đối tượng không phù hợp, cô thật sự muốn nắm lấy tay anh mà cảm động hô lên: “Bá Nhạc!”
Lúc này chỉ có thể đáp vài câu khách sáo:
“Tôi chỉ là sinh viên mới ra trường, chưa có kinh nghiệm làm việc, sao dám so với các anh chị cán bộ.”
Ngô Tranh Vinh như thể bỗng nhiên nổi hứng trò chuyện, thuận theo lời cô hỏi:
“Nghe Chủ tịch Diêu nói sau khi tốt nghiệp cấp ba cô không đi làm ngay, là gặp phải khó khăn gì sao?”
Diệp Mãn Chi không chắc Đoàn trưởng Ngô có biết chuyện cô từng được đính hôn từ bé hay không.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, cô tóm tắt vài câu liền giải thích rõ ràng mối ràng buộc với gia đình Phó xưởng trưởng Chu.
“Lúc em quay lại tìm việc thì đa số các đơn vị đã tuyển đủ chỉ tiêu, bây giờ chỉ có thể từ từ tìm đơn vị phù hợp thôi.”
Ngô Tranh Vinh khẽ gật đầu, tay xoay nhẹ khuy măng sét, không nói gì.
Diệp Mãn Chi không đoán được anh đang nghĩ gì, dứt khoát không đoán nữa. Nhân lúc đối phương đang chìm trong suy nghĩ, cô bạo gan lén quan sát đối tượng xem mắt này.
Cô luôn cảm thấy Đoàn trưởng Ngô mang theo một loại áp lực vô hình khó nắm bắt, điều này làm giảm đi phần nào sức hút từ vẻ ngoài xuất sắc của anh.
Thực tế Ngô Tranh Vinh có khuôn mặt rất hợp gu thẩm mỹ đại chúng — ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao, góc nghiêng mặt sắc nét, hàng mi cụp xuống dày và dài như nhụy hoa kim ngân, khẽ động là khiến người ta mất tập trung.
Dù đôi khi có vẻ lạnh lùng nhưng đó cũng là kiểu lạnh lùng cuốn hút.
Ngô Tranh Vinh làm như không phát hiện ra ánh mắt lén nhìn của cô, đến lúc buổi biểu diễn nghỉ giữa chừng thì nghiêng đầu hỏi:
“Cô chắc đã từng nghe qua văn phòng khu phố Quang Minh rồi nhỉ?”
“À… có nghe qua.” – tim đập loạn nhịp, Diệp Mãn Chi vội ngồi thẳng lưng, vai hơi tựa ra sau chạm vào lưng ghế kéo giãn khoảng cách với gương mặt nghiêng quá mức hoàn hảo đang bất ngờ áp gần.
Giọng nói thanh thoát của Ngô Tranh Vinh lại vang lên:
“Dạo trước thực hiện công tư hợp doanh, nhiều cán bộ ở quận và khu phố được điều sang các doanh nghiệp làm quản lý đại diện công. Văn phòng khu phố Quang Minh phụ trách khu vực 656 của chúng ta dạo này đang muốn bổ sung nhân sự. Cô có muốn về khu phố làm việc không?”
Khu phố vừa gần nhà, ít người lại nhiều chuyện vui, đối với Diệp Mãn Chi thì đó là một nơi làm việc rất lý tưởng. Cô tìm việc lâu như vậy mà chưa từng nghe nói khu phố ngay sát nhà lại đang tuyển người.
Cô khẽ tựa nhẹ ra sau thêm một chút, đang định hỏi chi tiết về việc tuyển dụng thì bỗng cảm thấy mũi nóng ran.
Chẳng mấy chốc, một dòng máu mũi — với một cách xuất hiện vô cùng hoa lệ khiến người ta luống cuống — tí tách chảy xuống…