Chương trình còn chưa đi được nửa chặng đã có người vẫy tay trước mặt cô.

Cô quay đầu lại, thấy một nữ đồng chí trung niên không biết đã đứng ở lối đi bên cạnh ghế từ lúc nào đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô chăm chú.

Tưởng là khán giả đến muộn, Diệp Mãn Chi vội chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ.

Thế nhưng đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, dùng cằm chỉ vào chỗ ngồi bên trái của cô rồi hỏi:
“Cô đi cùng người này à?”

Diệp Mãn Chi theo phản xạ liếc nhìn người đàn ông đội mũ bên trái mình rồi lắc đầu nói:
“Không phải.”

Thấy vẻ mặt người phụ nữ kia thay đổi, cô dựa vào trực giác hơi nghiêng người dựa sát về phía Ngô đoàn trưởng bên phải bổ sung thêm một câu:
“Tôi đi cùng đồng chí này.”

Người phụ nữ gật đầu như đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng ngay sau đó một sự việc xảy ra nhanh như chớp mắt.

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô ta như mãnh hổ vồ mồi đột ngột lao vào hàng ghế khán giả!

Phần thân trên đè thẳng lên đùi của Ngô Tranh Vinh và Diệp Mãn Chi, tay trái vung lên tát một cái trời giáng vào mặt người đàn ông đội mũ, tay phải lại quăng sang đập trúng người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta.

“A——”

Cô gái trẻ bị đánh bất ngờ hét toáng lên, khán giả xung quanh cũng bắt đầu xôn xao náo loạn.

Diệp Mãn Chi sững người trước cảnh tượng bất ngờ, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy vẻ mặt của Ngô đoàn trưởng – khuôn mặt tuấn tú ấy từ điềm tĩnh chuyển thành kinh ngạc rồi biến thành bất lực.

Biểu cảm phong phú đến mức khiến cô không đúng lúc mà buồn cười.

Không hiểu sao lại có dũng khí, cô ôm lấy người phụ nữ đang đè lên chân mình hoảng hốt kêu lên:
“Chị ơi, có gì từ từ nói, đừng đánh người mà!”

Nhưng đối phương chẳng thèm để ý, lại vung tay lần nữa tát về phía người đàn ông đội mũ.

“Mày giỏi lắm Trần Kim Vượng! Tưởng đội cái mũ lên là tao không nhận ra hả? Mày không phải nói đi họp ở nhà máy sao? Họp thế nào mà chạy vào rạp hát thế này?”

“Ai da, hiểu lầm rồi! Mau dừng tay lại đã!”

Người phụ nữ chẳng buồn nghe giải thích, tay tát chân đá, chỉ trong chốc lát đã khiến người đàn ông mũ đội bị trầy trụa khắp nơi.

Trời hè nóng bức, cô ta chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay bạc màu vì giặt nhiều, hai chân vung loạn theo nhịp đánh trông như đang bơi trên cạn.

Người khác có muốn can ngăn cũng đành bó tay vì không biết xuống tay thế nào.

Khi cô ta càng ngày càng “bơi” hăng, Ngô Tranh Vinh liền giơ một tay túm lấy cổ áo cô ta, dùng sức mạnh cánh tay nhấc người phụ nữ còn đang hung hăng kia ra khỏi hàng ghế kéo về phía lối đi.

Anh vai rộng chân dài, thân hình cao lớn như một tấm chắn vững chắc đứng chắn giữa hai bên.

“Đồng chí, đây là nơi công cộng, có mâu thuẫn gì thì ra ngoài giải quyết!”

Người đàn ông bị gọi là Trần Kim Vượng vội vàng kêu lên:
“Đúng rồi đó, cô không thể phân biệt được hoàn cảnh à! Đây là hiểu lầm mà!”

“Hiểu lầm cái đầu anh ấy!” Người phụ nữ hung hăng lườm cô gái trẻ bên cạnh ông ta, “Chị Liễu tận mắt thấy anh dẫn con hồ ly tinh này vào Cung Thanh Niên!”

Người bị cô ta chỉ mặt lập tức phản bác:
“Cô nói ai là hồ ly tinh hả?”

“Tao nói mày đấy! Vẽ lông mày, tô mắt, uốn tóc… Những kẻ rời xa quần chúng nhân dân thì chẳng có ai tốt đẹp!”

Diệp Mãn Chi theo phản xạ đưa tay sờ lên mái tóc xoăn mới uốn của mình, cảm thấy hơi chột dạ, lặng lẽ rụt người nấp sau lưng Ngô đoàn trưởng.

Cô đâu có rời xa quần chúng đâu… Đây là lần đầu tiên cô đi uốn tóc mà!

Cuộc cãi vã giữa hai bên nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Trong tiếng bàn tán ồn ào còn xen lẫn cả những câu hỏi bằng tiếng Nga khiến người ta nghe không hiểu.

Bị đặt vào tâm điểm ánh nhìn, Trần Kim Vượng cảm thấy vô cùng mất mặt. Khi người phụ nữ lại một lần nữa nhảy lên định đánh người, anh ta gào lên tức giận:
“Lưu Quế Hoa, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả? Tôi với cô đã ly hôn rồi, tôi ra ngoài làm gì là quyền tự do của tôi, liên quan gì đến cô?”

Lưu Quế Hoa phì một tiếng:
“Ai ly hôn với anh? Ly hôn hồi nào? Tôi nói mà, đang yên đang lành hôm qua tự nhiên đòi ly hôn, thì ra là anh có người đàn bà khác bên ngoài!”

“Chúng ta là hôn nhân do cha mẹ sắp đặt! Luật Hôn nhân đã bãi bỏ hôn nhân cưỡng ép từ lâu rồi, hôn nhân của chúng ta là không hợp pháp!”

“Hồi đó ai ép anh? Có ai cầm dao bắt anh phải sinh con với tôi sao?”

Tiếng cười khúc khích từ đám đông khiến mặt Trần Kim Vượng lúc đỏ lúc tím, xấu hổ hóa giận:
“Cô đừng có cãi cùn với tôi! Bây giờ người ta đề cao hôn nhân tự do, chỉ cần một bên trong hôn nhân ép buộc yêu cầu ly hôn là ly hôn được! Tôi đã có giấy ly hôn rồi!”

Nghe đến đây, khán giả vừa mới cười rộ lên bỗng chốc im bặt. Những ánh mắt đầy cảm thông đồng loạt đổ dồn về phía Lưu Quế Hoa.

Cô vốn xuất thân nông thôn, vì chồng thành đạt mới có cơ hội theo cha mẹ chồng và con cái lên thành phố sống. Cái gì mà Luật Hôn nhân, cô chưa từng nghe đến.

Nhưng cô đột nhiên nhớ ra tháng trước lão Trần có về nhà lấy sổ hộ khẩu và thẻ căn cước của cô, còn đòi luôn giấy giới thiệu từ quê. Nói là để nộp thông tin cho xưởng.

Cô lúc đó chẳng nghi ngờ gì, thuận tay đưa cho anh ta.

Ai ngờ tên khốn này lại dám giấu cô, lén lút đi lấy giấy ly hôn!

Lưu Quế Hoa tức đến tím cả mặt, oán trách:
“Tôi gả vào nhà họ Trần hai mươi năm, chăm sóc người già, nuôi dưỡng con cái, anh dựa vào cái gì mà nói ly hôn là ly hôn?”

Đến mấy câu cuối, giọng cô ấy đã nghẹn ngào khiến người ta nghe mà cũng thấy xót xa.

Trần Kim Vượng quay mặt đi không đáp.

Lúc này nhân viên của Cung Thanh niên cũng đã chạy đến sau khi nghe tin, định đưa vị khách không mời này ra khỏi khán phòng.

Nhưng Lưu Quế Hoa trong cơn vừa đau lòng vừa giận dữ liền bám chặt lưng ghế không buông, nhất quyết phải đòi cho ra lẽ.

Cục diện rơi vào bế tắc, ngay cả vở kịch trên sân khấu cũng bị gián đoạn.

Thấy vậy, Diệp Mãn Chi vượt qua vai của đoàn trưởng Ngô Tranh Vinh thương tình hỏi:
“Chị ơi, chuyện ly hôn của hai người có báo cho đơn vị và khu phố chưa?”

“Chưa, tôi có muốn ly hôn đâu!”

“Vậy thì hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp mà,” Diệp Mãn Chi liếc mắt nhìn Trần Kim Vượng, “Anh ta chưa ly hôn đã lén lút với người khác, đây là vấn đề tác phong đạo đức!”

Trần Kim Vượng thấy cô mặt mũi non choẹt, rõ là một cô gái trẻ chưa trải sự đời liền lớn tiếng quát:
“Cô là ai? Tôi có giấy ly hôn trong tay, đừng có nói bừa!”

“Chị ấy không đồng ý ly hôn, anh lấy đâu ra giấy ly hôn?” Diệp Mãn Chi không hề tin lời hắn.

“Cô có hiểu Luật Hôn nhân không? Hôn nhân do cha mẹ sắp đặt thì tôi muốn ly là được!”

Diệp Mãn Chi khịt mũi khinh thường:
“Không hiểu Luật Hôn nhân chính là anh đó! Hôn nhân ép buộc đúng là có thể ly hôn nhưng phải do hai bên vợ chồng cùng đến xác nhận. Nếu một bên không đồng ý, phải có cán bộ của khu phố và chính quyền quận đến hòa giải!”

“Không hòa giải thì không có hiệu lực! Anh lấy được giấy ly hôn khi chị ấy không biết, không có mặt, đó là lỗi của cán bộ khu phố, chị ấy có thể lên thành phố khiếu nại để hủy giấy ly hôn!”

Trần Kim Vượng: “……”

Con nhãi từ đâu chui ra vậy? Sao cứ thích chõ mũi vào chuyện người khác thế?

Diệp Mãn Chi quan sát sắc mặt hắn, quả quyết hỏi:
“Có phải thật ra anh căn bản chẳng có tờ giấy ly hôn nào đúng không?”

Người xem xung quanh thấy vẻ mặt thiếu tự nhiên của hắn cũng lập tức nhận ra cái gọi là đã ly hôn rất có thể chỉ là lời hù dọa sau khi bị bắt quả tang ngoại tình.

Khi mọi người đang rì rầm bàn tán, Diệp Mãn Chi nói với người phụ nữ kia:
“Chị ơi, nếu chị không muốn ly hôn, có thể nhờ cán bộ khu phố đứng ra hòa giải trước. Nếu hòa giải không thành sẽ được báo lên Ủy ban Nhân dân quận, quận hòa giải không thành mới chuyển qua tòa án. Mà tòa án cũng phải hòa giải trước rồi mới xét xử. Cả quy trình ly hôn này ít nhất cũng mất nửa năm đó.”

“Trong thời gian đó hai người vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nếu anh ta dám qua lại với nữ đồng nghiệp khác, đó là vấn đề tác phong đạo đức, chị hoàn toàn có thể đến đơn vị tố cáo anh ta! Nhìn cách ăn mặc của anh ta trông giống cán bộ lắm. Mà đã dính vấn đề tác phong thì sau này đừng mơ thăng tiến nữa!”

Nghe đến đây, hai vợ chồng đều há miệng không thốt nên lời, cả khán phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, đám đông vây xem cũng không ngờ cô gái trẻ tuổi này lại ứng biến lão luyện đến thế!

Diệp Mãn Chi chẳng để tâm đến suy nghĩ của người khác, nắm lấy tay Lưu Quế Hoa khuyên nhủ:
“Chị à, chuyện vợ chồng nhà mình đóng cửa giải quyết với nhau thì hơn. Việc xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, huống hồ hôm nay còn có nhiều người nước ngoài ở đây, lỡ để họ thấy thì mình cũng mất mặt quốc gia, ảnh hưởng đến hình ảnh quốc tế lắm.”

Trong lòng Lưu Quế Hoa vừa giận vừa đau, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa chồng mình và người phụ nữ uốn tóc ăn diện kia, nhất thời không biết nên quyết thế nào.

“Chị ơi,” Diệp Mãn Chi ghé sát tai nói nhỏ, “hôm nay chị bắt quả tang ngay tại trận, lời nói dối về vụ ly hôn cũng bị vạch trần trước mặt mọi người. Vì sợ ảnh hưởng công việc nên sau này anh ta chắc không dám nhắc đến chuyện ly hôn nữa đâu. Chị cứ về suy nghĩ kỹ. Nếu sau này đổi ý, thật sự muốn ly hôn, em sẵn sàng đứng ra làm chứng cho việc xảy ra hôm nay. Em họ Diệp, sống ở khu tập thể của Nhà máy 856, đến lúc đó chị cứ đến tìm em!”

Lưu Quế Hoa im lặng, siết nhẹ tay cô như thay lời cảm ơn sau đó quay sang người đàn ông nghiến răng mắng:
“Anh thấy bêu mặt thế chưa đủ à? Còn không mau cút ra đây!”

Trần Kim Vượng sợ cô thật sự nghe lời người ta mà làm lớn chuyện ở đơn vị, liếc mắt căm tức nhìn Diệp Mãn Chi – cái cô gái lo chuyện bao đồng rồi vội vã đuổi theo ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play