Sau nửa tháng kèm Ổ Trầm học một kèm một, cuối cùng thì hắn cũng không còn giữ bộ mặt lạnh lùng như trước và thái độ với cậu cũng dần bớt gay gắt và xa cách.

Lúc này Mạc Vân Sơ mới phát hiện ra, thật ra Ổ Trầm cũng có những lúc rất biết nói chuyện đàng hoàng, không hề giống cái kiểu "miệng cười tay cầm dao" như trước kia.

Ví dụ như hiện tại, khi nhận được bữa sáng do cậu mang tới thì Ổ Trầm cũng sẽ nói cảm ơn.

Có khi bút của cậu hết mực, hắn sẽ âm thầm thay cho cây mới, không cần ai nhắc mà cứ lặng lẽ mà làm.

Thỉnh thoảng còn rót cho cậu cốc nước ấm. Dù trời nóng như đổ lửa, uống nước ấm đúng là hơi… bất tiện, nhưng chỉ cần đó là tấm lòng của Ổ Trầm thì Mạc Vân Sơ vẫn rất thích.

Đặc biệt là, tiến độ “chữa lành” hiện giờ đã tăng lên tới 20% rồi!

Mạc Vân Sơ cảm thấy rất vui, cuối cùng thì Ổ Trầm cũng không còn bộ dạng lạnh lùng âm u nữa, vào tiết cũng chịu ngồi học tử tế, dù không hiểu bài thì cũng không còn ngả đầu ra bàn ngủ như trước.

Khi Mạc Vân Sơ tới lớp thì Ổ Trầm đã đến từ sớm, đang nằm ngủ bù trên bàn.

Cậu thở dài: “Không biết buổi tối cậu ta làm gì nữa, sáng nào cũng thấy như vậy.”

Thôi kệ, dù gì tiết cũng chưa bắt đầu nên để hắn ngủ thêm chút cũng không sao.

Nghĩ vậy, Mạc Vân Sơ nhẹ nhàng đặt bữa sáng ở góc bàn của Ổ Trầm, cố gắng không gây tiếng động để không đánh thức hắn.

Chỉ là Ổ Trầm ngủ rất nông, khi cậu vừa mới tới gần thì hắn đã lờ mờ tỉnh dậy.

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu đang làm gì đấy?”

Mạc Vân Sơ vừa rút tay về, liền đối diện ngay với ánh mắt đen như mực của hắn:

“Không có gì đâu, mang bữa sáng cho cậu thôi.”

Ổ Trầm liếc nhìn chiếc bánh bao nóng hôi hổi ở góc bàn mà trong lòng bất giác ấm áp, hơi mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”

Nghe được hai chữ đó thì toàn thân Mạc Vân Sơ đều thoải mái, khóe môi khẽ cong lên: “Chỉ tiện tay thôi mà, đừng khách sáo. Nhớ ăn đấy, không là cái dạ dày yếu của cậu lại phát tác đấy.”

“Biết rồi.” Ổ Trầm cầm lấy bánh bao, hơi ấm từ lòng bàn tay thấm dần vào tận đáy lòng.

Thấy Ổ Trầm chịu ăn thì Mạc Vân Sơ mới yên tâm.

Cậu không muốn phải dìu người ta tới phòng y tế nữa đâu. Ổ Trầm nặng như vậy, thuốc bổ cũng đã hết hiệu lực rồi nên nếu hắn mà ngất lần nữa thì cậu thật sự không đủ sức vác hắn đi.

Chuông tan học vang lên, bạn học người thì về nhà, người thì tiếp tục ở lại học bài.

Mạc Vân Sơ đang cầm bài kiểm tra nhỏ định tới giảng lại cho Ổ Trầm thì bất ngờ bị một bạn nữ trong lớp gọi lại.

Bạn nữ ấy tên là Khúc Ấm Áp, bình thường học hành cũng ổn, lần này chẳng qua là gặp một bài khó.

Mà Mạc Vân Sơ lại là học sinh đứng đầu lớp nên Khúc Ấm Áp cầm bài không giải được tới hỏi cậu cũng là chuyện hợp lý.

“Mạc Vân Sơ, tớ có một câu muốn hỏi cậu chút.”

Mạc Vân Sơ hơi sững người, nghĩ bụng: Dù gì người ta cũng lần đầu đến hỏi, thôi thì giúp giải đề xong rồi hẵng qua kèm Ổ Trầm cũng được.

Cậu ngồi xuống lại chỗ: “Được rồi, để tôi xem là câu nào.”

Khúc Ấm Áp cảm kích nhìn cậu. Bài này cô nàng đã xem đi xem lại cả tiết học phụ đạo buổi chiều, mất tới bốn mươi phút mà vẫn chỉ biết ngồi đờ ra nhìn đề mà chẳng có cách nào bắt tay vào giải. May mà học bá vẫn chưa rời đi, không thì tối nay chắc khỏi ngủ ngon.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm luôn!”

Nói rồi cô nàng nhanh chóng lấy ra đề bài không giải được đưa cho Mạc Vân Sơ.

Bên này, Ổ Trầm vẫn đang đợi cậu qua giảng bài. Nhưng đợi mấy phút cũng không thấy ai tới, hắn ngẩng đầu nhìn thì… ồ thì ra là bị người khác cản lại.

Ổ Trầm nhìn thấy vai của Mạc Vân Sơ gần như dựa sát vào vai nữ sinh mà trong lòng bỗng cảm thấy bức bối kỳ lạ, quay trái quay phải chỗ nào cũng thấy khó chịu, lẩm bẩm trong miệng: “Giảng bài thì giảng bài, ai lại ngồi gần như vậy chứ!”

Còn Khúc Ấm Áp đang chăm chú nghe giảng, đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh toát cứ như có ai đó đang âm thầm theo dõi từ phía sau vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play