Mạc Vân Sơ chỉ mất mười phút để giải quyết đề khó cho Khúc Ấm Áp, sau đó liền nhanh chóng quay về giúp Ổ Trầm học bù.

Ổ Trầm chống một tay lên trán, tay còn lại nhàm chán xoay cây bút.

Thấy Mạc Vân Sơ dời ghế ngồi xuống cạnh mình, hắn khẽ nhướn mí mắt liếc nhìn một cái, giọng nói mang chút ghen tuông: “Ơ, cuối cùng cũng tới. Tôi còn tưởng cậu thích ngồi giảng bài với con gái hơn cơ đấy.”

Mạc Vân Sơ khẽ chọc tay vào Ổ Trầm: “Nói bậy cái gì thế, người ta tới hỏi bài mà tôi lại biết làm, sao lại không giúp được chứ?”

Khóe miệng Ổ Trầm hạ xuống mà ném cây bút ra một bên: “Hừ, tùy cậu.”

Mạc Vân Sơ đã ở bên Ổ Trầm một thời gian, hiểu tính hắn hơn phân nửa là đang giận, dù không biết mình chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm nào của hắn nhưng thôi thì cứ dỗ cho lành đã.

Cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo, nhét vào lòng bàn tay của Ổ Trầm: “Nè, cho cậu.”

Ổ Trầm ngẩn người nhìn viên kẹo trong tay, hỏi: “Sao tự dưng cho tôi cái này?”

“Hứ, ai kia chẳng phải rất thích ăn kẹo à, cho cậu kẹo rồi thì đừng giận nữa, học hành nghiêm túc vào.” Mạc Vân Sơ mỉm cười ngọt ngào.

Ổ Trầm siết nhẹ viên kẹo trong tay, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Mạc Vân Sơ. Khóe mắt cong cong như vầng trăng non, bên má còn lúm hai cái đồng tiền nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Ít nhất hiện tại thì Ổ Trầm không nghĩ được gì khác, chỉ muốn nhìn Mạc Vân Sơ.

Bị ánh mắt nóng bỏng của Ổ Trầm nhìn chằm chằm, Mạc Vân Sơ thấy hơi lạ nên đưa tay sờ mặt mình: “Trên mặt tôi có gì à? Sao cậu cứ nhìn tôi mãi vậy?”

Ổ Trầm nghe cậu hỏi thế thì giật mình, vội vàng kéo bài kiểm tra trong tay Mạc Vân Sơ lại mà cầm bút lên, ánh mắt lảng tránh: “Không có gì, chẳng phải cậu nói sẽ giảng bài sao, vậy mau bắt đầu đi.”

Mạc Vân Sơ vẫn chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn cầm bút lên giảng đề cho hắn.

Cậu ngồi sát bên cạnh Ổ Trầm, vai kề vai, Ổ Trầm thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ của hoa oải hương trên người cậu. Hắn nghĩ nếu Mạc Vân Sơ chắc chẳng phải kiểu xịt nước hoa đâu thì chắc là mùi nước giặt quần áo thôi, nhưng mà thơm thật.

Ánh mắt lướt xuống, dừng lại nơi bàn tay trắng trẻo của Mạc Vân Sơ đang cầm bút, di chuyển từng nét trên giấy, ánh mắt nghiêm túc và tất cả đều khiến Ổ Trầm có chút đắm chìm.

Hắn không hiểu mình bị sao nữa, cứ muốn nhìn Mạc Vân Sơ mãi.

Sao Mạc Vân Sơ lại đẹp như vậy, chỗ nào cũng đẹp.

Ổ Trầm lắc đầu cố ném mấy suy nghĩ kỳ quặc đó ra khỏi đầu, nỗ lực dồn sự chú ý trở lại bài kiểm tra.

Ngay lúc đó, Mạc Vân Sơ bỗng nghe thấy giọng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu:

“Độ chữa khỏi tăng 23%...”

Khóe môi Mạc Vân Sơ cong lên nên động lực giảng bài lại tăng vọt. Cậu thầm nghĩ, đúng là cách này hiệu quả thật.

Giảng bài xong, khi Ổ Trầm về đến nhà, vừa bước vào cửa thì mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt. Chưa kịp bật đèn, chỉ nhờ ánh trăng lờ mờ hắt vào mà đã thấy trong phòng ngổn ngang chai rượu.

Trên ghế sofa còn có một nam một nữ, quần áo vứt vương vãi khắp nơi. Ánh mắt Ổ Trầm lạnh lẽo, dạ dày chợt quặn lên.

Hắn khép cửa lại, rồi vội chạy ra ngoài.

Ổ Trầm ngồi xổm cạnh thùng rác nôn, nhưng trong bụng vốn chẳng còn gì, lần này nôn suýt nữa đến cả mật cũng trào ra.

Góc khuất tối om không có đèn đường, chỉ có thân ảnh đơn độc của hắn.

Bỗng nhiên, một ánh đèn pin rọi tới.

Ổ Trầm giật mình ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Mạc Vân Sơ đang đứng đó, một tay cầm điện thoại bật đèn, một tay xách túi rác.

Ổ Trầm vội quay đầu sang hướng khác, không muốn để Mạc Vân Sơ thấy dáng vẻ tệ hại của mình.

Mạc Vân Sơ vứt rác xong, đi đến bên cạnh hắn mà nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Chỉ bốn chữ đơn giản lại khiến Ổ Trầm trong khoảnh khắc ấy sụp đổ hoàn toàn. Một giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống gò má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play